Hình Ngạo Thiên vẫn không nhúc nhích một chút nào, Hân Vũ nhớ tới hắn bá đaọ, nhớ tới hắn điên cuồng, nhớ tới nhu tình hiếm có của hắn, trên đoạn đường này, hắn như một luồng gió xuân, khi làm lòng nàng ấm áp, khi lại mang hi vọng đến cho nàng.
Tâm càng chua xót, Hân Vũ dùng sức đem mặt mình áp lên mặt hắn, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, chớp mắt trở nên lạnh lẽo: ‘Hình Ngạo Thiên, Hình Ngạo Thiên, chàng mau tỉnh lại được không, ta có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với chàng, dấu vết trên vai ta không phải người khác lưu lại, là chàng, là chàng lưu lại, sao chàng nhanh quên như vậy chứ?"
Hít hít cái mũi, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hắn, lại tiếp tục nói: ‘Kỳ thật ta cùng Tứ ca ca không có gì, chúng ta chỉ đỗi đãi như huynh muội, cũng nói cùng đi chu du khắp nơi, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ lập tức thề, sau này ta không trốn nữa, thật sự không trốn nữa, cả đời đều cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chàng."
Nhìn hoàn cảnh hàn khí bức người bao bốn phía, Hân Vũ lau lau nước mắt, muốn ôm hắn rời đi, nhưng thực sự nàng không còn một chút khí lực nào, cả người mềm như bùn, chỉ còn lại tiếng thở dốc chứng minh nàng còn sống.
"Vua của ta, Hân Vũ không còn khí lực mang chàng đi ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?" Ngón tay chạm lên môi Hình Ngạo Thiên, môi lạnh như băng, tiếp tục chuyển qua mũi hắn, cảm thấy hơi thở mỏng manh.
Tim ầm một tiếng vỡ ra, Hân Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua-bon-cung-den-tu-2012/761384/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.