Gió lớn quét bên trong mật thất khiến đồ vật đổ nhào rơi xuống đất, Mộ Nguyệt chống trượng, nhìn biến hóa xung quanh, đặc biết là Nhân thư đang mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhân thư phát huy tác dụng của nó.
Hân Vũ một mực nhắm chặt hai mắt lại, nàng đã chờ mong giờ khắc này đã lâu, đang lúc lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị quay trở về thì ánh sáng vàng từ Nhân thư phát ra dần dần biến mất, gió nổi lên bốn phía cũng dần yếu đi, Mộ Nguyệt nhìn hiện tượng quái dị này, mày cau chặt, vừa rồi không phải Hân Vũ đã mở được Nhân thư ra rồi sao, vì sao Nhân thư lại đột nhiên thu hồi lại toàn bộ thần lực vậy?
"Tại sao có thể như vậy.... Tại sao có thể như vậy...?" Khi Hân Vũ cảm giác được xung quanh gió đã ngừng thì mở hai mắt ra, nhìn thấy mình vẫn ở nguyên tại chỗ, khổ sở ôm Nhân thư quát to lên.
Mộ Nguyệt cầm lấy Nhân thư, nhưng bên trong không có một chữ nào, vừa rồi rõ ràng Nhân thư có phản ứng, nhưng vì sao đột nhiên lại biến mất? Trong chuyện này rốt cuộc là ở đâu có vấn đề? Hân Vũ là người có thể mở nhân thư ra, điểm này tuyệt đối không sai!
‘Hân Vũ đừng buồn, chúng ta tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ, nhất định là có đoạn nào đó xảy ra vấn đề, con cần tỉnh táo lại, hảo hảo ngẫm lại con đã làm mà xuyên qua đến đây, hôm nào chúng ta lại thử tiếp, ngày hôm nay con hãy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua-bon-cung-den-tu-2012/761374/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.