Lạnh từ trong ra ngoài khến nàng hỗn loạn, trên xương quai xanh trắng tinh trong suốt là hai dấu răng thật sâu, đó là dấu vết đã từng bị cắn, liếc mắt liền hiểu rõ, trong con ngươi đen, hẹp dài của Hình Ngạo Thiên hoàn toàn tràn đầy chán ghét, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm đáng sợ, ngón tay bất giác xiết chặt, đốt ngón tay bởi vì dùng sức biến thành xanh trắng. "—–" Hân Vũ đau kêu ra tiếng, người của nàng giống như sắp bị bóp nát. "Nói, là nam nhân nào lưu lại dấu vết trên người ngươi? Có phải Âu Dương Tề hay không?" Hình Ngạo Thiên đột ngột gầm lên giống như sư tử, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì giận dữ mà trở nên có phần khủng bố dữ tợn, một đôi mắt hẹp dài tà mỹ nhìn thẳng nàng, cặp mắt kia khiến nàng cảm thấy không giống với lúc trước, bên trong tích đầy nọc độc đố kỵ, nhuộm thành huyết sắc yêu mị. Nàng cảm giác mình đang chịu khổ trong địa ngục, xuyên qua tới đây, đã bị tên cầm thú này hung hắng chiếm đoạt, còn muốn nuôi nhốt nàng, một ngày một đêm tra tấn làm nàng nhục nhã, đừng tưởng rằng cho nàng cẩm y ngọc thự, chính là ban ân lớn lao, Đỗ Hân Vũ nàng không hiếm lạ. Hắn trước mắt, giờ phút này đem cho nàng hoàn toàn chỉ là sợ hãi cùng hận ý, nàng run rẩy, gần như không thể nói ra lời, Hình Ngạo Thiên thấy nàng không nói, còn tưởng rằng là nàng thừa nhận. "Đông" Một tiếng vang thật lớn, Hân Vũ hoảng sợ quay đầu đi, nàng nghĩ nắm đấm sắt kia sẽ đánh lên người mình, nhưng không có, nắm tay nặng nề đánh lên nền đất cứng rắn, nàng cơ hồ có thể nghe được tiếng vỡ vụn của xương cốt. Kinh ngạc nhìn về phía tay Hình Ngạo Thiên, máu trên tay chảy ra không ngừng, môi nàng vốn không có huyết sắc càng thêm tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhớn khuynh thành gần như giống một tờ giấy. Hình Ngạo Thiên nhìn nàng, cánh môi mỏng nhếch lên thành một đường, con ngươi vừa rồi còn phun lửa trong nháy mắt đã đông lại: "Ngươi nữ nhân dơ bẩn này, ta nói gì rối, khối thân thể này của ngươi là của ta, từ nay về sau đều là của ta!" Tay Hình Ngạo Thiên phủ trên gương mặt nàng, máu trên tay uốn lượn chảy xuống cổ nàng, chảy vào dấu vết trên xương quai xanh, tô lên thành một đóa anh túc đoạt mệnh,kinh động đập vào mắt, dần dần tích lạc như anh đào. Trong giờ phút này hắn thật sự muốn cứ như vậy bóp chết nàng, con ngươi đỏ rực nheo lại, như muốn xuyên thấy thân thể mềm mại của nàng. Nhìn thấy khuôn mặt hắn giống như Tu La, tâm Hân Vũ run rẩy ngạt thở chờ đợi khoảng khắc kia,yên lặng nhắm mắt lại, dù sao nàng vốn là ôm tư tưởng đã chết trở về, trực tiếp đoạn tuyệt như thế, cũng giảm đi không ít thống khổ của nàng. Nam nhân cuồng ngạo trong mắt đốt lên ngọn lửa ghét hận, Hình Ngạo Thiên tuyệt vọng buông nàng ra, im lặng không tiếng động lùi về phía sau, chạm đến cơ quan bên tường, ấn xuống cái nút điều khiển dòng nước, một cột nước "ào" phun ra, bởi vì áp lực vô cùng lớn, cột nước bắn ra rất xa, thẳng đến trên nóc cửa sổ duy nhất. "Ngươi vô cùng dơ bẩn, ta phải tắm cho ngươi!" Điều chỉnh góc độ, cột nước phun ra lần nữa biến thành từng trường kiếm trong suốt sắc bén, mang thoe nhiệt độ lạnh như băng,liên tục bắn lên thân thể non mềm của Hân Vũ, nàng cảm giác như có một cỗ hàn khí xuyên qua da thịt truyền đến nội tạng, mà còn khó chịu hơn so với hàn khí chính là sự đau đớn khi cột nước đánh lên người, giống như bị dao đâm, không chút máu, thậm chí không có vết thương, nhưng so với đao nhọn còn làm cho người ta khó có thể chịu đựng hơn. Đây giống như là trong nhà tù lạnh như băng, đau thấu xương, cơ hồ muốn cho Hân Vũ ngất đi, Hình Ngạo Thiên có ý muốn dùng nước tra tấn nàng chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]