Hân Vũ ôm một đống chiến lợi phẩm trở lại khách điếm, đi chơi một ngày, nhìn chung là thỏa thích rồi. Âu Dương Tề thấy nàng ý cười đầy mặt, vỗ vỗ vai của nàng nói ; "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
"Ừm, Tứ ca ca cũng vậy nha, theo ta một ngày, đêm qua lại không ngủ, có lẽ ngươi còn mệt hơn ta ấy!" Hân Vũ buông tay đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh hắn, đẩy hắn ra khỏi phòng mình, mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, nàng mới dỡ xuống nụ cười ngụy trang trên mặt.
Nàng không thể nhìn đám người Hòa Thái vì nàng mà chịu chết, nàng phải về cứu bọn họ, nàng nhất định phải về, tay che môi, cố gắng không để mình phát ra tiếng khóc, nàng không biết sau này vận mệnh sẽ như thế nào, nhưng nàng biết, nếu nàng ích kỷ rời đi như vậy, mấy sinh mạng sẽ vì nàng mà chết, một khi đã vậy, chết một người có thể đổi tính mạng của sáu người, tính ra nàng vẫn được lời.
Lau nước mắt, viết một phong thư để lại cho Âu Dương Tề, cho dù đối với chữ viết ở đây nàng không hiểu biết nhiều, nhưng cũng may trước kia ông nội đã dạy nàng một ít, trong khoảng thời gian này nàng cũng có học tập, lưu lại vài câu đơn giản cũng không phải vấn đề khó khăn.
Sắc trời dần dần ảm đạm, cũng nhanh chóng tối đen, Âu Dương Tề ở phòng bên sớm đá mệt mỏi nằm ngủ, Hân Vũ thu thập xong đồ đạc, gọi tiểu nhị chuẩn bị giúp nàng ít lương khô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua-bon-cung-den-tu-2012/761358/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.