Lại là một đêm dây dưa, lúc nàng mở mí mắt mệt mỏi ra thì đã không biết là lúc nào, chỉ có thể cảm giác được toàn thân đau nhức, cảm giác như vậy dường như mỗi sáng sớm đều tái diễn.
Cửa bị mở ra, Hòa Thái bưng nước rửa mặt đi tới, Hân Vũ vừa thấy nàng đến, lập tức đứng dậy giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi: "Hòa Thái, ngươi không sao chứ? Bọn họ có làm gì đối với ngươi không?"
"Mỹ nhân người yên tâm, nô tì không có chyện gì, bọn họ mới vừa mang ta khỏi Vân Yên các, đã có người tới truyền lời, nô tì không bị một chút tổn thương nào!" Hòa Thái cũng nắm chựt tay nàng, vẻ mặt cảm động nhìn nàng, nếu không phải nàng đến đây, hiện giờ không biết cuộc sống của nàng đã trôi qua thế nào rồi.
Hân Vũ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ác ma kia hình như đã bắt được nhược điểm của nàng, nếu một ngày nàng trốn đi, vậy nhất định hắn sẽ lấy Hòa Thái để trút giận, vậy phải làm thế nào đây? Có lẽ nàng nên đem Hòa Thái cùng trốn ra ngoài, hai người cũng tốt hơn có một mình!
Nhìn thấy trong viện ngày hôm nay, hình như vắng vẻ đi, chẳng lẽ có ai xảy ra chuyện gì sao? Một cảm giác xấu đột nhiên nảy lên trong lòng, một chuyện chưa ổn đã lại có chuyện khác, ông đời đừng đùa cợt nàng nữa được không?
"Hòa Thái, những người khác đâu? Minh Nguyệt và Xuân Đào đi đâu sao? Tại sao không nhìn thấy các nàng?" Lo Lắng quan sát phòng, chứng thật là chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua-bon-cung-den-tu-2012/761346/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.