"Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta căn bản không thuộc về nơi này, chứ đừng nói ở đây còn có một người đáng ghét, nếu ta có thể có một đôi cánh, ta nhất định sẽ bay khỏi nhà giam này!" Hân Vũ mới không sợ hắn, nếu hắn có thể vì lời này mà thả nàng ra, vậy càng tốt, nhưng điều này xem ra chỉ là giấc mộng của riêng nàng thôi.
"Không thuộc về nơi này, vậy ngươi thuộc nơi nào? Thuộc loại 2012 mà ngươi nói sao?" Đột nhiên nghĩ đến câu nói lần trước nàng đã nói, 2012, con số kỳ quái này rốt cuộc là cái gì?
Hân Vũ có chút thất thần, tiếng nức nở cũng đột nhiên ngừng lại, "2012" đây chẳng qua là nàng thuận miệng nói ra, lúc này hắn hình như muốn cùng nàng truy vấn tới cùng, vậy phải làm sao bây giờ, nàng phải giải thích thế nào đây?
Mỗi lần hỏi vấn đề này, nàng đều duy trì trầm mặc, như thế khiến Hình Ngạo Thiên nổi lên lòng nghi ngờ, lời trong miệng nàng nói ra câu nào có thể tin tưởng đây?
Bần thần một hồi lâu, nhìn thấy gương mặt càng lúc càng mất đi sự nhẫn lại, xem ra chỉ có thể phân tích thôi: "2012 là một năm, vì sao phải kêu 2012 đây? Đó là bởi vì quê quán của ta có hơn hai nghìn năm lịch sử, truyền lưu cho đên đời chúng ta, vừa vặn chính là hai ngàn lẻ mười hai năm, cho nên chính là 2012."
"Ha ha ha ~~ ngươi thật đúng là xem ta thành đứa bé ba tuổi sao? Loại chuyện ma quỷ ta mà tin, ta đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-chua-bon-cung-den-tu-2012/761338/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.