Chương trước
Chương sau
"Ngươi thật sự chịu khuất phục ta sao?" Hình Ngạo Thiên cắn nhẹ lên vành tai của nàng, có chút thích thú hỏi nàng.
"Ta nguyện ý. Ta nguyện ý..." Hân Vũ đã quản không nổi nhiều như vậy, trước tiên an toàn rời khỏi nơi này đã... chờ sau khi rời khỏi đây rồi tính toán sau, đến lúc đó nàng có đổi ý hắn cũng không làm gì được nàng.
Tay Hình Ngạo Thiên bắt đầu dao động trên người nàng, lần này nàng chủ động ngoan ngoãn dán chặt hắn như vậy có thể nào bảo hắn làm sao không có phản ứng được đây? Có điều nàng đúng là vật nhỏ giảo hoạt, lần chạy trốn này nếu không tính sổ với nàng, không cho nàng chút trừng phạt nàng sẽ không biết điều!
"Nói không cũng vô dụng, vật cưng nhỏ của ta, thể hiện thành ý của ngươi cho ta xem" Cúi đầu nhìn khuôn mặt hoảng sợ của nàng, hắn muốn biết nàng sẽ làm gì.
Hân Vũ sợ hãi chỉ biết ôm chặt lấy cổ của hắn, đối với những gì hắn nói nàng đã hoàn toàn nghe không lọt. Hình Ngạo thiên ôm lấy một chân nàng, cúi đầu liền hôn lên môi của nàng, nhiệt tình hấp thụ hương thơm ngát trong miệng nàng.
Những người khác trong mộ thất rất thức thời lui ra ngoài, ở bên ngoài mộ thất lẳng lặng chờ đợi. Thô bạo vén cao làn váy của nàng, khiến nàng giống như bạch tuộc càng dính chặt vào hắn, gió lạnh thổi từng trận, Hân Vũ đã bị hành động can đảm của hắn dọa tới mức cực kỳ hoảng sợ quát to: "Ngươi muốn làm gì? Đây là trong một thất, ở sau còn có hoàng tổ mẫu của ngươi đấy?"
"Thế nào, không phải ngươi nói sẽ nghe lời ta sao? Bây giờ ngươi chính là vật cưng của ta, một khi đã như vậy, ngươi nên làm hết bổn phận của ngươi, hảo hảo hầu hạ ta, hoàng tổ mẫu của ta cũng đương nhiên hi vọng ta có thể sớm có hoàng tử, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh quang và may mắn với phải" Vẻ mặt Hình Ngạo Thiên tà khí nhìn nàng, dục vọng dần dần dâng lên trong mắt, thân thể mềm mại này luôn khiến cho hắn khó có thể cầm giữ!
Hân Vũ ngửa đầu trừng lớn hai mắt nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt của nàng hiện lên hơi nước ẩm ướt, cánh môi mọng hơi hơi mở ra, cả khuôn mặt đều tản ra một sức hấp dẫn vừa ngây thơ vừa thành thục, mời Hình Ngạo Thiên cúi đầu áp lên đôi môi như cánh hoa của nàng.
"Ừm" Thân mật cuồng bạo hôn môi cơ hồ khiến nàng có chút mê muội, quay vòng đổi chỗ, thân thể chống đỡ lên trên quan tài hoàng kim lạnh như băng, Hân Vũ tức thì sợ tới mức đẩy hắn ra kêu to lên "Không được, không được. Đây là quan tai hoàng tổ mẫu ngươi, chúng ta làm vậy là không tôn trọng thần linh!"
Hình Ngạo thiên cười lớn một tiếng, tới gần gương mặt của nàng, ám muội nói "Vừa rồi ta đã nói, trong quan tài này chính là hoàng tổ mẫu của ta, toàn bộ hoàng lăng dưới lòng đất này đều là tổ tiên ta, ta chính là đích tử địch tôn của bọn họ, bọ họ sao lại trách cứ ta được chứ?"
Da thịt trong suốt ở trong một thất tối tăm như ẩn như hiện, bàn tay to của hắn thô bạo quyện lấy từng tấc da thịt, dựa vào quan tài phía sau lưng, Hân Vũ sợ tới mức động cũng không dám động, tùy ý hắn làm điều hắn muốn. Hắn là một nam nhân dã man chưa tiến hóa hết, nhưng nàng là người văn minh có giống gien tốt, bọn ho sao có thể cùng đánh đồng giống một loại người được chứ? Ngoài mộ thấy còn có một đám người sống đang trông coi, nàng thật sự muốn cắm đầu mà chết, nhưng nàng lại thấy tiếc cho cái mạng nhỏ này!
"Coi như ta xin ngươi, dduwgf ở chỗ này làm chuyện không tốt, ta rất sợ, rất sợ" Nàng chủ động tới gần hắn, thanh âm miềm yếu khẩn cầu hắn, biết rõ giãy dụa không có tác dụng gì, càng vùng vẫy thì đối lại hắn càng thêm áp bức lăng nhục nàng, nói không chừng hắn còn làm ra những chuyện càng kinh khủng hơn để đối phó với nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.