Đào Đào đã "qua đời".
Khi tin tức này được thông báo trên trang web chính thức của đại học Rander, cũng không có thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.
Chỉ có vô số người đã tốt nghiệp đại học Rander chú ý tới thông báo này, đổ xô vào trang web để lại lời nhắn. Họ không thể tin được, cũng bất lực chẳng thể làm gì khác.
Vì Đào Đào không bị hư hỏng gì cả, chỉ là con chip đã quá cũ, không thể sửa chữa được nữa.
Vào một buổi sáng sớm, Đào Đào ngã bất động trong vườn, không thể khởi động lại nữa.
Đó là "cái chết" của người máy.
Người máy nhỏ Đào Đào là ký ức chung của những sinh viên tốt nghiệp đại học Rander từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Giờ đây, những sinh viên này dù có đi khắp nơi, nhưng trong ký ức của tất cả bọn họ đều có chú robot nhỏ nhắn bán sinh tố dưới gốc cây, nở một nụ cười dễ thương.
Đào Đào chính là bảo bối của cố hiệu trưởng để lại. Vì quá yêu thương nó, không muốn để Đào Đào từ giã cõi trần cũng mình, nên trước khi chết hiệu trưởng đã giao Đào Đào cho đại học Rander.
Bây giờ, đại học Rander đã đưa ra một cáo phó cho Đào Đào sau khi chăm sóc người máy nhỏ trong năm mươi năm.
Câu cuối cùng của cáo phó— "Đào Đào là một người máy rất tốt, lại vô cùng hiền lành. Sau khi đã làm bạn cùng mọi người trong năm mươi năm, bây giờ cậu ấy muốn đi tìm Albert của mình."
Albert, là tên của cố hiệu trưởng.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-thieu-hut-tin-tuc-to/1701153/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.