Sáng hôm sau, hai người bọn họ rời khách sạn. Bà chủ rất hiếu khách mà tiễn ra cửa khách sạn, còn tặng Cố Cẩn Diệc một bình rượu nhỏ tự tay mình ủ.
"hoan nghênh lần sau lại đến Shirakawa." Bà chủ cười nói.
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối, còn thân thiện mà ôm bà chủ một cái.
Tạ Hoài Chu đứng một bên cũng khá quen thuộc với cảnh này. Cố Cẩn Diệc đến nơi nào cũng đều được chào đón. Anh là omega trấn an, trời sinh có nhân duyên cao hơn những người khác, huống hồ Cố Cẩn Diệc còn rất dễ ở chung.
Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc không đi bằng tàu nữa mà quyết định về bằng phi hành khí. Nhưng Shirakawa lưu giữ các công trình kiến trúc cổ rất nhiều. Để có thể gìn giữ tối đa những công trình ở thiên niên kỷ trước, không có chỗ cho phi hành khí dừng gần đó, nên hai người phải đi bộ một quãng đường ngắn.
Khi đi ngang một quảng trường, Cố Cẩn Diệc bị thu hút bởi những sản phẩm thủ công bên đường. Anh dừng lại để mua quà lưu niệm cho Sở Tiêu Niên.
Trong khi lựa đồ, Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: "Em không biết Sở Tiêu Niên giống ai nữa. Sở Mịch Vân không thích màu hồng với màu xanh lam chút nào mà sao nó lại mê hai màu đó thế cơ chứ."
Hiện tại Tạ Hoài Chu nghe được ba chữ Sở Mịch Vân đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn phụ họa vài câu: "Con cái có thể không phải lúc nào cũng giống cha mẹ."
Cuối cùng Cố Cẩn Diệc cũng chọn được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-thieu-hut-tin-tuc-to/1701127/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.