Thác Vàng có một truyền thuyết vô cùng nổi tiếng. Mọi người nói đây là nơi thần linh sinh sống, chỉ cần thành tâm cầu nguyện trước thác nước thì mọi nguyện cầu sẽ thành hiện thực.
Tạ Hoài Chu luôn khịt mũi coi thường những truyền thuyết như vậy. Hắn cũng là một doanh nhân nên đương nhiên hiểu rằng đây là một mánh lới quảng cáo do Liễu gia tạo ra nhằm mục đích câu khách.
Thế nhưng lúc này, Tạ Hoài Chu vô cùng hi vọng những truyền thuyết này là thật. Hắn nhất định sẽ thành kính mà cầu nguyện với thần linh, muốn quay về quá khứ, quay lại bất cứ khoảnh khắc nào để có thể thay đổi tương lai.
Như vậy, hắn sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều so với bây giờ, sẽ không vì những lời nói của Cố Cẩn Diệc mà giống như một tác phẩm điêu khắc có tội, bị đóng đinh tại chỗ.
Trong mắt Tạ Hoài Chu ẩn giấu đau thương khó có thể thấy được, hắn thấp giọng hỏi Cố Cẩn Diệc: "Nếu không có tên alpha đó, em có yêu tôi không?"
Cố Cẩn Diệc ngẩn người.
Anh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh tầm mắt của Tạ Hoài Chu, nhưng lại bất giác mà nhìn hình bóng của Tạ Hoài Chu trên cửa sổ.
Đây là một khuôn mặt quá đẹp, đường nét nào cũng hoàn mỹ như một pho tượng đắt giá. Thế nhưng pho tượng lạnh lùng đó sẽ nắm chặt tay anh trong những đêm gặp ác mộng.
Nỗi buồn trong lòng Cố Cẩn Diệc đột nhiên được phóng đại.
Từng khoảnh khắc bên nhau trong khoảng thời gian qua hiện ra trước mắt anh như ảo ảnh, để rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-thieu-hut-tin-tuc-to/1701125/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.