Ở Roselle đến ngày thứ tám, Liễu Hành Sơn mời hai người Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc đến một bữa tối tại Liễu gia để kỉ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Văn Mặc. Quy mô của bữa tối không lớn, hầu hết những người được mời là người thân của Liễu gia, ngoài ra còn một số ít là người có quan hệ tốt trong vòng kinh doanh. Khi Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu đến, mặc dù hai người làm dấy lên một chút tò mò, nhưng hầu hết cũng coi như kiềm chế. Bữa tối tuy quy mô không lớn nhưng lại được tổ chức rất công phu. Món quà sinh nhật mà Liễu Hành Sơn tặng Văn Mặc cũng được nhiều người ngưỡng mộ. Ngoài những trang sức đắt tiền, Liễu Hành Sơn còn đem một khu mỏ và cổ phần của Liễu gia chuyển sang Văn Mặc đứng tên. Cố Cẩn Diệc nghe thấy vài omega cách đó không xa nhỏ giọng cảm thán Văn Mặc thật là tố số, là con trai của quản gia thế mà lại kết hôn với chủ nhân của gia tộc, alpha kia còn yêu cậu ta như vậy. Mà Cố Cẩn Diệc cũng nhìn đến vẻ mặt của Văn Mặc. Anh cảm thấy Văn Mặc không được vui vẻ như bề ngoài, ngược lại là có một loại chán nản không thể biểu hiện ra trước mặt người ngoài. Giống như một chú chim bị nhốt trong lồng vàng, trong lồng luôn ca hát, chủ nhân luôn thương yêu nó. Nhưng bản thân chú chim đã quá mệt mỏi rồi. Tạ Hoài Chu hỏi anh: "Đang suy nghĩ gì thế?" Cố Cẩn Diệc cũng không giấu giếm, ghé sát vào người hắn, thì thầm: "Tôi đang suy nghĩ.. Nếu khi lúc còn đi học, Liễu Hành Sơn đối xử tốt hơn với Văn Mặc, có lẽ bây giờ anh ta không cần lấy lòng như vậy. Liễu Hành Sơn bây giờ dù có yêu Văn Mặc đến đâu, chung quy cũng đã muộn." Vẻ mặt Tạ Hoài Chu tối sầm lại. Hắn hỏi Cố Cẩn Diệc: "Ý em là tình yêu muộn màng luôn bị khinh rẻ sao?" Cố Cẩn Diệc nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cũng không phải, chủ yếu là dù bây giờ có đối tốt với người ta thế nào đi chăng nữa, người đó vẫn không thể cảm kích." Khóe miêng Tạ Hoài Chu giật giật một cái. Kỳ thật, Cố Cẩn Diệc nói cũng không sai, tình yêu muộn màng chỉ có thể làm bản thân rung động. Sở dĩ Liễu Hành Sơn không công khai tin kết hôn với Văn Mặc là vì cho tới giờ, hai bọn họ vẫn chưa đăng kí kết hôn. - /- Tiệc tàn, Tạ Hoài Chu nói Cố Cẩn Diệc đợi hắn một lát rồi đến nói chuyện riêng với Liễu Hành Sơn. Ở Roselle có một danh lam thắng cảnh thuộc sở hữu tư nhân của Liễu gia. Hắn muốn mượn một ngày, bao luôn một buổi biểu diễn đặc biệt. Mặc dù đã nói thư kí sắp xếp từ trước nhưng hắn vẫn muốn xác nhận một tiếng với Liễu Hành Sơn. Liễu Hành Sơn cắn điếu thuốc cười nhạo: "Ngài Tạ lãng mạn thật đấy. Anh định tạo bất ngờ cho phu nhân à?" Tạ Hoài Chu không phủ nhận, "Ừ" một tiếng. Liễu Hành Sơn chậc một tiếng, "Anh cũng chịu chơi đấy." Vì phải dọn dẹp khu vực này trong một ngày, Tạ Hoài Chu chẳng những gánh hết tổn thất giùm Liễu gia mà thanh toan luôn các khoản phụ bị phát sinh. Tạ Hoài Chu hờ hững trả lời: "Sao mà hào phóng bằng cậu được, khu mỏ cùng cổ phần công ty nói tặng là tặng." Liễu Hành Sơn muốn trợn mắt, đúng là nồi nào úp vung nấy. Trong lòng hắn biết Văn Mặc không hiếm lạ mấy thứ này. Liễu Hành Sơn liếc mắt nhìn Cố Cẩn Diệc đang trò chuyện với Văn Mặc, không nhịn được hỏi Tạ Hoài Chu: "Anh với vợ xảy ra chuyện gì thế? Tôi đây chưa theo đuổi được bà xã không phải chuyện bí mật gì. Thế nhưng anh với Cố Cẩn Diệc.. Cũng không phải thân mật như thế..?" Liễu Hành Sơn đã dùng một từ tế nhị hơn. Cố Cẩn Diệc dù không dùng miếng cách trở, nhưng đừng nói dấu hiệu hoàn toàn, ngay cả dấu hiệu tạm thời cũng không có. Kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, ánh mắt Liễu Hành Sơn nhìn Tạ Hoài Chu đột nhiên khó lường. Tâm trạng Tạ Hoài Chu càng không tốt, lạnh lùng nói: "Không phải việc của cậu." Liễu Hành Sơn không để tâm, vừa nghĩ đến Tạ Hoài Chu cũng giống mình, trong lòng anh ta có chút hả hê. Liễu Hành Sơn vỗ vai Tạ Hoài Chu: "Không sao đâu huynh đệ, núi tuyết cùng thác nước đều cho anh mượn. Chúc may mắn." Tạ Hoài Chu không thèm để ý đến anh ta nữa. "Cảm ơn." Sau khi nói xong, hắn bước nhanh xuống bậc thang, nắm lấy tay Cố Cẩn Diệc. Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc, mặc dù vẫn không có nụ cười nào, nhưng biểu cảm của hắn đã dịu đi trông thấy. "Về nhà thôi." Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười gật đầu, chào tạm biệt Văn Mặc, cùng Tạ Hoài Chu rời đi. Cuối cùng anh cũng được thư giãn trên xe. Mặc dù bữa tối diễn ra khá thoải mái nhưng Cố Cẩn Diệc vẫn không thích những dịp xã giao như thế này. Cố Cẩn Diệc co người, tựa đầu vào vai Tạ Hoài Chu, Tạ Hoài Chu một tay ôm nhẹ lấy anh. Tạ Hoài Chu nói: "Ngày mốt em có bận gì không?" Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một chút, cả giáo viên và bạn học đều gặp cả rồi, ngày mốt chưa có lịch trình gì cả, anh còn định đi thăm nhà hát opera và các toàn nhà lịch sử. "Không bận." Tạ Hoài Chu nắm chặt tay anh. "Vậy để dành cho tôi, tôi có chỗ muốn đưa em đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]