Lần đầu tiên Tạ Kha gặp Sở Tiêu Niên trên bàn ăn, đứa bé mềm mại này được Cố Cẩn Diệc ôm trong trên tay. Đôi má trắng nõn, môi đỏ mọng, Sở Tiêu Niên cầm khối rubik trên tay cũng tò mò nhìn lại Tạ Kha. 
Đầu óc Tạ Kha có chút tạm ngưng hoạt động. Nói thật, việc nhìn thấy một đứa trẻ trong nhà Tạ Hoài Chu thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Trước đây Tạ Kha cũng đã ở đây một thời gian, nhà lớn Tạ gia từ đầu đến cuối đều vắng vẻ không có hơi người, ngay cả góc nhà hay chậu hoa cũng lộ ra một cỗ nghiêm nghị. 
Nhưng lần này đến đây, nhìn quanh nhà nơi nào cũng có vô số đồ chơi đầy màu sắc cho trẻ em vương vãi, tranh của Cố Cẩn Diệc treo ở hành lang, có một studio trên lầu và có thêm khu vui chơi cho trẻ em ở sân sau, Tạ gia dường như đột ngột tăng thêm hơi thở cuộc sống. 
Sở Tiêu Niên chớp chớp mắt nhìn Tạ Kha. Nhóc con nghe Cố Cẩn Diệc giới thiệu đây là em của chú Tạ Hoài Chu liền nghiêm túc nói: "Chào buổi sáng chú Tạ Kha." 
Nhóc con trông không giống Cố Cẩn Diệc chút nào, nhưng nụ cười lại rất dịu dàng. 
Tạ Kha, một người đàn ông thẳng như sắt thép, sắp bị sự dễ thương của Sở Tiêu Niên làm xỉu ngang. Tạ Kha tính tình bộc trực, thoải mái, được lòng trẻ con hơn Tạ Hoài Chu, nhanh chóng thu phục Sở Tiêu Niên sau một bữa ăn. 
Lúc Tạ Kha rời đi, Sở Tiêu Niên vẫn còn lưu luyến không muốn tạm biệt, ôm cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-thieu-hut-tin-tuc-to/166772/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.