Edit: mô mô
Khoé môi Võ Lưu Nguyệt chậm rãi nhếch lên, liếc mắt nhìn qua cũng biết được là ả ta đang vui sướng khi người gặp họa. Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn đống giấy trong chốc lát sau đó ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt. Nhướn mày một cái, mở miệng nói: " Lại nói, đây cũng là buổi cầu duyên của công chúa! Cho nên việc công chúa quan tâm xem bổn thái tử định tuyển ai thì không bằng thỉnh công chúa tuyên trước! Bổn thái tử cực kì tò mò, không biết là người nào lại có thể khiến cho công chúa từ bỏ cả rụt rè của nữ nhi để tới đây cầu nhân duyên, đúng thật là làm cảm động lòng người!"
Lời này của nàng vừa ra, sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt lập tức trầm xuống. Sắc mặt của Võ Hạng Dương cũng không quá tốt đẹp.
Bởi vì theo ý tứ của nàng là Võ Lưu Nguyệt thân là một công chúa lại vì một người nam nhân mà vứt bỏ cả rụt từ của nữ nhân nên có, nhất định phải trực tiếp chạy đến Quốc Tự cầu duyên. Nói dễ nghe hơn một chút là công chúa của Long Chiêu vì yêu mà không màng tất cả! Mà nói khó nghe thì chính là hận không thể đem mình nhanh chóng gả cho người ta, muốn nam nhân đến điên rồi!
Lạc Tử Dạ đây là cố tình không tiếng động mà vả cho cho hắn một cái tát không hề nhẹ. Mới nghe thì lại không có cách nào phản bác lại, có khi còn nghe lầm thành nàng đang ca ngợi ngươi nhưng trên thực tế cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-nhiep-chinh-vuong-thai-tu-muon-nap-phi/2178632/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.