Chương trước
Chương sau
Edit:mô mô

Hộ vệ dừng một chút, tựa như đang suy tư trong chốc lát, sau đó mới bẩm báo với Phượng Vô Trù:" Sau khi hoàng đế Đế Thác ra lệnh, Vô Ưu công chúa không hề phản đối mà vui vẻ tiếp nhận. Cho nên thuộc hạ cho rằng, Vô Ưu công chúa hẳn là tự nguyện!"

" Ân!" Phượng Vô Trù lên tiếng, đưa chén rượu lên miệng uống một ngụm, thanh âm trầm thấp ma mị đem theo điểm phức tạp. Mở miệng nói:" Nàng thiếu cái gì liền cho người đi tìm. Gả hai làn cũng được gả ba lần cũng thế, cái gì nên có cũng không thể thiếu!"

Diêm Liệt nghe xong lời này thì biểu tình rối rắm, phức tạp. Muốn nói lại thôi:" Vương..."

" Ngươi muốn nói cái gì?" Nhiếp Chính vương điện hạ liếc mắt nhìn hắn. Bưng chén rượu trên tay gác trên ghế dựa. Ánh mắt thập phần ngạo mạn.

Diêm Liệt hít sâu một hơi chân thành nói:" Vương! Đế Thác Vô Ưu công chúa đối với ngài có tâm tư không nên có, thuộc hạ cảm thấy ngài làm như vậy sẽ khiến nàng thêm hi vọng lại có thêm càng nhiều ý niệm không nên có!"

Lời này của hắn vừa ra, Phượng Vô Trù trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó buông chén rượu trong tay ra, đứng lên chậm rãi đi về phía cửa sổ. Thân hình của hắn rất cao, cơ hộ đụng tới đỉnh cửa sổ. Nhưng cố tình lại lộ ra một thân bá khí làm cho bốn phía đều hoá thành hư không thần phục dưới chân hắn! Cặp mắt đen nhánh nhìn về phía cửa sổ, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn thấy nếp gấp giữa cặp lông mày của hắn thì có thể nhìn ra được giờ phút này hắn lại có chút bối rối.

Ngay sau đó, Diêm Liệt mở miệng nói:" Hơn nữa nếu ngài tiếp tục không hợp lẽ thường quan tâm Vô Ưu công chúa thì sẽ làm cho mọi người trong thiên hạ sinh nghi ngờ!"

Lời này của y vừa ra, Phượng Vô Trù nghiêng người nhìn y, thái độ cực kì ngạo mạn. Trên môi xả ra một chút khinh thường:" Nếu thế thì sao? Nếu Đế Thác thật sự có thể làm gì cô thì sao lại chờ đến hôm nay? Tiêu diệt bọn họ bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!"

Lời này của hắn vừa ra, Diêm Liệt gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Chỉ trong chốc lát, Diêm Liệt lại nói tiếp:" Năm đó Vô Ưu công chúa cũng không được nhận quá nhiều sủng ái. Chẳng qua là nhờ bạn thân của Long Chiêu hoàng đế Võ Tu Hoàng là Vô Ưu lão nhân kiến nghị đặt tên. Vô Ưu, Vô Ưu, hoàng đế vô ưu, đế quốc vô ưu, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Vô Ưu công chúa nhận dược muôn vàn sủng ái. Đối với lời tiên đoán này..."

Nếu lời tiên đoán kia là sự thật thì sự tồn tại của Vô Ưu công chúa có chút vướng bận.

Đôi mắt Phượng Vô Trù trầm lại nhưng không phải là đang cân nhắc. Thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên:" Vô Ưu cũng được, buồn cũng thế. Bất luận như nào nàng đều phải tồn tại!"

Diêm Liệt hiểu ý, kỳ thật Vô Ưu công chúa không những phải nhất thiết tồn tại mà còn phải sống thật tốt, cái gì cần thì không thể thiếu. Rốt cuộc, Vô Ưu công chúa là...

Hắn cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này, chỉ nhướn mày nói đến một việc khác:" Vương! Kẻ hèn Nhung Quốc, ngài thật sự muốn thân chinh cùng thái tử?"

Nếu là như vậy thì có phải là quá khoa trương rồi hay không? Nội tâm Diêm Liệt bế tắc. Chỉ một việc nhỏ này mà vương lại muốn thân chinh, cuối cùng sẽ thế nào? Cuối cùng sẽ làm cho người ta xem thường thực lực của Diêm Liệt hắn, cho rằng hắn thân là thủ lĩnh của Vương kỵ hộ vệ mà lại ăn nhỏ nói nhỏ, cáo mượn oai hùm, chuyên phát huy công năng chạy trước cho nên khi xảy ra việc nhỏ như này cũng phải để vương tự thân xuất mã.

Về sau vương muốn hắn bê mặt đi hướng nào?

Nhìn thấy Diêm Liệt treo trên mặt bộ mặt oán phụ, Nhiếp Chính Vương điện hạ kéo kéo môi mỏng, sau đoa mở miệng:" Phái thủ hạ của người đi thôi, thực lực của ngươi cô còn tạm tin tưởng được mọt chút! Nhưng thật ra... gần đây cô cảm thấy hơi nhàm chán cho nên vì cuộc chiến này mà cùng thái tử bày mưu tính kế cũng tốt một chút!"

Khoé miệng Diêm Liệt co quắp, hiển nhiên vương lại không có việc gì làm chuẩn bị đi trêu chọc thái tử rồi! Rõ ràng thủ hạ của Diêm Liệt hắn có thể giải quyết được việc này thế mà vương lại muốn lôi kéo thái tử " bày mưu tính kế", này cũng thật là...

.......

Lạc Tử Dạ lại không hề hay biết cái tên điên cuồng tìm phiền toái kia đang để ý đến nàng. Nàng vừa trở về phòng liền mở ra bí tịch mà phương trượng giao cho bắt đầu nghiên cứu.

Lúc nghiên cứu món đồ chơi này thì biểu cảm trên khuôn mặt nàng phi thường nghiêm túc. Khi tiểu minh tử bước vào liền thấy nàng bắt đầu làm một chút việc có giá trị thì bị doạ cho sợ ngây người:" Thái tử! Ngài đây là?"

Đây là vì thái tử đã bắt đầu nỗ lực tiến tới vị trú cao nhất để làm khiếp sợ người trong thiên hạ sao?

Lạc Tử Dạ ngẩng đâu lên, liếc mắt nhìn hắn một cái:" Vì treo Phượng Vô Trù lên đánh mà đọc sách!" Đọc sách cùng đọc bí tịch  cũng không khác nhau quá lớn, không phải sao?

Tiểu minh tử:.....

Sau khi nàng cẩn thận nghiên cứu vài tờ thì rốt cuộc mới nhìn thất được một ít tinh tuý. Nhắm mắt lại chậm rãi dẫn đường thì phát hiện ra kinh mạch của nàng sau khi được Phượng Vô Trù truyền cho chân khí có dấu hiệu nóng lên. Tiểu minh tử thấy dung sắc của nàng nghiêm túc liền đứng thẳng canh giữ một bên, không có quấy rầy nàng.

Chân khí bị nóng lên chậm rãi lan tràn ra toàn thân. Nàng cảm giác mỗi vòng kinh mạch trong cơ thể nàng đều đang ngo ngoe rục rịch. Hình như có thứ gì đó sắp được đánh thức. Mà cái sắp thức tỉnh kia lại giống như một con mãnh thú rất lớn làm cho nàng muốn dùng nội lực đánh thức nó cảm thấy một trận hoảng hốt.

Đánh thức được mãnh thú ý nghĩa với thực lực tăng lên nhưng cũng có nghĩa là đánh thức được một nguy hiểm rất lớn, rất có khả năng sẽ đem nàng cắn nuốt.

Sau nhiều lần điều tiết, sắc mặt của nàng dần dần khó coi. Nhắm lại hai mắt, sắc mặt đỏ lên trông thấy, trên chán chậm rãi toát ra mồ hôi tinh mịn chảy dọc theo đường cong hoàn mĩ trên khuôn mặt nàng. Thẳng đến lúc khuôn mặt nàng toàn là mồ hôi, huyết mạch trong cơ thể chậm rãi bành chướng lên, kinh mạch giống như muốn đứt gãy. Rốt cuộc nàng cũng ya thức được tình hình hiện tại của cơ thể mình không có khả năng đánh thức được cỗ nội lực bị phủ bụi này!

Nội lực này còn yêu cầu tuần tự mà tiến đến!

Nàng chậm rãi ra lệnh cho bản thân trấn định xuống không tiếp tục tận sức đi đánh thức cỗ nội lực kia mà đem nội tức khai thông toàn thân, đi xuyên thấu qua hai mạch Nhâm Đốc tiếp đó tăng lên năng lực của thân thể này. Ước chừng một lúc lâu sau, nàng phát hiện ra việc này khá hiệu quả bởi vì nàng cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể thoải mái hơn mỗi tế bào trong cơ thể tựa như đang hoan hô, nhảy lên, rèn luyện.

Trong lúc nàng đang hướng lên đến một độ cao khác thì năm giác quan của nàng chậm rãi phong bế lại, cả người giống như đang ngủ, nhắm mắt tĩnh toạ ngồi một chỗ chờ đợi thực lực tăng lên.

....

Giờ phút này, những người được phái đi thăm dò tin tức của các thế lực cũng đều quay chở lại bẩm báo cho chủ tử của mình.

Cửa phòng của phươn trượng lúc đó không hề có một ai canh gác, cho nên để biết được cụ thể Lạc Tử Dạ hỏi cái gì thì không ai biết được. Long Ngạo Địch thì lại thu được mệnh lệnh của hoàng đế vào buổi tối. Vì thế mà toàn bộ Quốc Tự trở nên náo nhiệt hẳn lên, xung quanh phòng của Hiên Thương Dật Phong đều bị ngự lâm quân vây lại.

Theo sau đó là Vân Thừa Tướng, cùng với Lễ bộ thượng thư phụng mệnh hoàng đế bệ hạ vào Quốc Tự để đặc biệt" giải thích" với Hiên Thương Dật Phong vấn đề này

" Giải thích" là lúc Long Mạch bị thích khách trộm đã suýt chút nữa bị hành vi của Hiên Thương Dật Phong phá hư. Vì lo lắng hắn bị thích khách " trả thù" cho nên đã phái ngự lâm quân đến " bảo hộ". Nhưng trong mắt những người có một chút đầu óc thì đều hiểu được cái này không phải là bảo hộ mà phải gọi là giám sát. Thậm chí còn có thể khống chế hành động của hắn, làm cho y không thể đem Long Mạch " nhập cư trái phép" ra ngoài!

Mà Hiên Thương Dật Phong, thân là một người bị khống chế lại không có nửa phần dấu hiệy tức giận, còn tươi cười ôn nhã, chiêu đãi Vân Thừa tướng cùng lễ bộ thượng thư rất tốt, cũng như biểu đạt tâm ý cảm tạ đối với hoàng đến Thiên Diệu.

Hiển nhiên đối với việc bị giám sát hàn vi của mình hắn cũng không thèm để ý.

Đang lúc Hiên Thương Dật Phong không ngại để cho tin tức truyền đi thì hoàng đế bệ hạ lại không ngừng cố gắng hạ một đạo thánh chỉ nghi ngờ Long Mạch có lẽ vẫn đang được giấu ở bên trong Quốc Tự, hạ lệnh cho bọn họ tìm kiếm toàn bộ. Lục soát toàn bộ phòng của mọi người một lần. Đương nhiên phòng của người khác đều là tìm kiếm tuỳ tiện, chỉ duy nhất phòng của Hiên Thương Dật Phong là được tìm kiếm nghiêm túc một phen mà thôi!

Lúc lục soát đến phòng của Lạc Tử Dạ, thì nàng đang ngồi tĩnh toạ vận công. Đôi mắt mở ra rồi chớp một cái, ánh mắt trở nên sắc sảo hơn trước rất nhiều, sau khi ngồi hai canh giờ, nàng cảm thất chính mình trung khí thêm vài phần làm tâm tình nàng rất sung sướng. Nếu tiếp tục tiến triển theo đà này thì nội lực trong cơ thể khong sớm thì muộn sẽ nhanh chóng được giải khai. Về sau đừng nói là muốn ức hiếp Phượng Vô Trù, cho dù là để áp đảo các soái ca, trở thành tổn riến công sẽ có tỷ lệ cao hơn rất nhiều.

Mà bọn thì vệ đi soát phòng khom lưng đứng ở cửa:" Thái tử, thứ lỗi đã quấy rầy! Ta phụng mệnh ý chỉ của bệ hạ vào đây tra xét sự việc mất Long Mạch lần này. Bệ hạ hoài nghi thích khách vẫn còn đang trà trộn ở trong Quốc Tự mà trên người còn đem theo Long Mạch cho nên ra lệnh cho bọn ta điều tra toàn bộ Quốc Tự, thỉnh thái tử điện hạ phối hợp!"

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này thì mắt sáng ngời, nhanh chóng phát hiện ra được cơ hội trả đũa Phượng Trứng thối. Đầu tiên, nàng không hề để ý mà phất phất tay với nhóm người đi lục soát sau đó nói với giọng nói giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới:" Tìm đi! Lại nói, đêm qua bổn thái tử thấy có một hắc y nhân lén lút vào phòng của Phượng trứng... à quên Nhiếp Chính Vương. Không chỉ có vậy, bổn thái tử còn nghe thấy được hắc y nhân kia nói với Phượng Vô Trù là tối nay giờ tý sẽ lại tìm hắn tiếp! Các người nói, có phải hay không..."

Ân, cứ tiếp tục xúi giục bọn họ đến chỗ của Phượng Vô Trù náo loạn đi! Đối với thể loại ngạo mạn như hắn nếu như bị người theo dõi thì không sặc chết thì cũng tức chết nửa ngày.

Lời này của nàng vừa nói ra, bọn họ là những ngườ tầng chót của đội quân ngự lâm nên không hề được cao tầng báo cho nội tình cụ thể của Long Mạch chỉ biết rằng cao tầng nói Long Mạch bị mất, bọn họ phụ trách điều tra, mà Hiên Thương Dật Phong lại là đối tượng bị hoài nghi trọng điểm, yêu cầu bọn họ nghiêm túc điều tra. Mà hiềm nghi với người khác bọn họ cũng đều có hết.

Bây giờ lại nghe được " tình báo" của Lạc Tử Dạ, tuy rằng bọn họ cảm thấy không thể mạo phạm Nhiếp Chính Vương nhưng nếu vây quanh phòng hắn thì khả năng bắt được hắc y nhân sẽ rất cao.

Vì thế bọn họ liếc nhìn nhau rồi vội vội vàng vàng điều tra phòng của Lạc Tử Dạ một chút, hành lễ xong liền chạy đi về hướng phòng của Phượng Vô Trù.

Tiểu minh tử thì từ lúc Lạc Tử Dạ nói bậy nói bạ liền không ngừng quay đầu nhìn mặt nghiêng của nàng, nhìn bộ dáng ý cười dạt dào, sao y lại cảm thấy nàng rất giống như đang đi tìm chết vậy? Run rẩy khoé miệng nói:" Quá... thái tử! Nhiếp Chính Vương điện hạ mà biết được chuyện này..." nô tài có thể nói mình cùng ngài không có quen biết, thỉnh Nhiếp Chính vương điệm hạ buông tha nô tài sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.