Thoáng thấy hắn vung tay lên. Trong khoảnh khắc đó thời gian như bị đông cứng, dòng nước lơ lửng đến giữa không trung chớp mắt hóa thành vô số bọt nước nhỏ bé ngưng tụ thành những sợi băng mảnh như ngân châm. Sau lại thấy tay áo bào vút thêm cái nữa, bọt nước đột ngột chuyển hướng, tựa như mưa băng xé gió lao vun vút về phía Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ muốn chạy nhưng toàn thân không thể nào cử động,giống như bị một sợi dây vô hình chói chặt. Nàng dùng hết sức giẫy giụa, thậm chí còn có thể cảm nhận sự rung động của vạn vạn tế bào khi nội lực của hắn ập đến, ma sát lên da thịt mình.. Lạc Tử Dạ cắn răng, chật vật nhấc hai chân nặng tựa ngàn cân lùi về sau một bước.
Chỉ một bước nhỏ cũng rút cạn sức lực của nàng, gân xanh nổi đầy trên trán, kinh mạch tựa như có người dùng ngàn kim rạch ngang rạch dọc, đau đớn vô cùng. Hơn nữa, cộng thêm vết thương cũ sáng nay, trong khoảng khắc dường như còn nghe thấy được cả tiếng xương cốt vỡ vụn!
Lạc Tử Dạ đau đến nỗi đổ mồ lạnh đầm đìa. Nàng lùi ra sau tránh được một đòn, những sợi băng mỏng lao vù vù xẹt qua sống mũi.
Phượng Vô Trù nhíu mày, biết Lạc Tử Dạ cứng đầu nhưng chưa chắc hắn đã nghĩ đến hành động nhỏ đấy sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào?! Mày rậm hơi nhếch, cặp mắt khiến người người trầm mê nhìn nàng thưởng thức: " Con người ngươi vốn chỉ biết chống đối, không hề tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-cao-nhiep-chinh-vuong-thai-tu-muon-nap-phi/2178549/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.