Lạc Tử Dạ phải cố hết sức mới kìm nén được ngọn lửa bừng bừng đang cháy trong bụng, hai mắt trợn ngược nhìn về phía cỗ kiệu.. cho đến khi thấy người từ trong kiệu bước ra, cả người bỗng nhiên cứng đờ ra!
Nam tử uy nghiêm bước trên quan đạo, tựa như giây phút đầu tiên hắn xuất hiện, vạn vật như bị lu mờ. Làm cho người ta giống như đang nhìn thấy biển cả bao la như bầu trời đêm vô hạn, dưới chân từng đợt sóng vỗ lăn tăn dịu êm, bỗng nhiên ngàn tầng sóng đột ngột dâng lên cuồn cuộn từng chút một rẽ sóng nghênh đón chủ nhân của chúng, từ đại hải bước ra!
Trong phút chốc, vạn vật cúi đầu, thiên hạ thần phục!
Khí thế như vậy liền khiến cho người ta ngừng cả hô hấp, Lạc Tử Dạ đứng cách xa hơn hai trăm thước nhìn hắn chậm rãi đến gần. Trái tim nàng tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, hai chân không tự giác mà muốn khụy xuống. Nàng gắt gao cắn chặt răng,phải gồng mình hết sức để giữ thể diện!
Sau khi nhìn thấy rõ được mặt người nọ, nàng lại không nhịn được mà thở hổn hển! Một khuôn mặt tuấn mỹ điên đảo chúng sinh, mày kiếm rậm và dày, đôi con ngươi lúc ẩn lúc hiện những tia kim quang màu vàng lấp lánh, sống mũi cao thẳng ngạo nghễ, đôi môi vẽ ra một đường cong tinh xảo, vô cùng yêu mị. Tạo một ảo giác khiến cho người ta có thể nhìn thấy sau lưng hắn mở ra cặp cánh thiên sứ màu đen, bức người phải quỳ gối, trầm đọa. Lại giống như đang vô tư khuấy đảo tất cả các ham muốn cuồng loạn, khơi gợi dục vọng nguyên thủy dưới đáy lòng nhộn nhạo của Lạc Tử Dạ!
Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen, đai lưng thêu hoa văn kim tuyến màu vàng. Bên ngoài khoác một tấm trường bào màu đen, tóc đen nhánh như mực thả phân tán sau lưng, khiến cho dung nhan càng thêm kiệt ngạo bất kham! Tay cầm sáo mặc ngọc, từng bước chậm rãi đi tới gần, làm cho người khác như đang nhìn thấy nghi thức nghênh đón quý tộc tôn quý cổ xưa, khiến cho người ta không tự chủ mà quỳ xuống dưới chân hắn!
" Nhiếp chính vương điện hạ!" Một bên triều thần lập tức quỳ một gối, đặt tay phải lên lên ngực trái tỏ rõ sự cung kính. Đây cũng chính là lễ nghi cao nhất ở Thiên Diệu hoàng triều!
Trong đầu Lạc Tử Dạ lúc này đã tua đi tua lại không biết bao nhiêu làn khúc hát " Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa ", toàn thân nghiêng nghiêng ngả ngả, cũng may nhờ có Tiểu MInh Tử tiến lên đỡ kịp mới không hoa lệ ngất xỉu! Lúc này, cả đám người đều quỳ, chỉ riêng mình nàng đứng.
Phượng Vô Trù sải bước chân qua, khuôn mặt tuấn mỹ yêu mị khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, khí chất vương giả khiến cho người ta muốn quì bên chân hắn, nguyện ý dâng hiến tất cả. Dáng người hắn cao ngất, khiến cho trong lòng nàng càng thêm sùng bái. Nàng cao một mét bảy mươi sáu mà lúc hắn đi qua phát hiện mình mới đứng đến vai hắn, vậy thì hẳn là hắn phải cao trên một mét chín?
Khoan đã, vì sao nàng lại biết mình chỉ cao đến vai hắn?
Hắn vừa đi qua người mình? Đi qua? Đi qua?
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, cảm giác như đầu lưỡi xoắn hết cả vào, liền quay ngoắt đầu lại nhìn!
Lúc này nhiếp chính vương điện hạ đang đứng trên bậc trên cùng cầu thang phía sau lưng nàng. Hắn đi thẳng, không có nhìn nàng? Triệt triệt để để coi như không thấy nàng? Không thấy sao?
Lạc Tử Dạ đương nhiên hiểu thái độ này của hắn chính là đang coi thường nàng!
Mặc dù trong lòng rất hi vọng Phượng Vô Trù sẽ coi thường nàng, tốt nhất là từ nay về sau hãy quên triệt để mình chính là người đã đắc tội với hắn. Nhưng lúc này, bị mỹ nhân coi như không khí, nàng cảm thấy vừa hớ vừa xấu hổ! Loại người khốn khiếp như hắn có tư cách gì mà nhục nhã nàng? Thậm chí nàng đã chuẩn bị chờ hắn đi tới rồi nhảy lên gõ cho hắn vài cái nhằm lấy lại chút sĩ diện. Tốt xấu gì nàng cũng cao một mét bảy sáu, vậy mà hắn cũng dám coi thường, làm như vậy mà coi được sao?
Người nọ đang đi bỗng nhiên dừng lại. Mà một giây hắn dừng ở chỗ đám đại thần, kẻ nào kẻ nấy sắc mặt dè dặt, kính cẩn cúi đầu, dỏng tai chờ đợi chỉ dụ của nhiếp chính vương điện hạ.
Hắn nghiêng đầu một chút nhìn nàng, vốn đã rất cao lại đứng từ trên cao nhìn xuống, càng làm tăng thêm vẻ ngạo mạn. Giọng nói quen thuộc, ma mỵ quyến rũ, như cấm chú ma quỷ đầy đọa lòng người: " Thái tử, sáng nay có cảm thấy sảng khoái gấp bội?"
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, rõ ràng hàng này là đang muốn mỉa mai mình đây mà? Sảng khoái hay không sảng khoái à? Sảng khoái cái con mẹ hắn!
Trong lòng nàng hiểu rõ ràng một điều, nam nhân điên khùng ngạo mạn này, so với hái hoa hồng có gai còn khó hái hơn, không cẩn thận chọc vào lại trúng độc mà chết như chơi!
Điều chỉnh lại tâm trạng, lệnh cho bản thân không được tỏ ra đau khổ, nàng mới nở nụ cười bất lương: " Tương đối là sảng khoái, bản thái tử gần đây thường bị eo đau lưng mỏi đùi, sáng sớm gặp được một nhóm người trợ giúp, cùng bản thái tử chạy bộ, rèn luyện cùng thư giãn gân cốt. Cái này không phải là rất sảng khoái hay sao?"
Nàng ngoài thì cười, bên trong lặng lẽ nghiến răng ken két, tuy vậy nhưng đôi mắt hoa đào vẫn không nhịn được mà liếc nhìn tuyệt thế giai nhân, khuôn mặt của nàng vừa tím vừa xanh, vô cùng vặn vẹo!
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trong giọng nói có chút khinh miệt: " Nhưng để xem, thái tử có thể sảng khoái được mấy ngày!"
Lạc Tử Dạ hiểu ý, lời này của hắn chính là đang ngầm rủa nàng mau chết. Ngày nào còn sống, ngày đó còn bị ám sát, hẳn là vô cùng sảng khoái. Đến lúc không còn có thể sảng khoái nữa, hiển nhiên lúc ấy là bị người đâm đến chết! Nàng nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng rít ra từng chữ: " Đa tạ nhiếp chính vương điện hạ chúc phúc, không dám cô phụ sự mong đợi của ngài! Chỉ là nhiếp chính vương, không ai nói cho ngươi biết, dùng cằm để nói chuyện với khác là không lễ phép sao? Lúc nói chuyện, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương thì mới biểu đạt được sự dạy dỗ của ngươi!"
Nàng vừa nóng xong, tất cả đám người đều hít một ngụm khí lạnh! Thái tử thế này là đang mắng nhiếp chính vương không được dạy dỗ?
Diêm Liệt đứng bên cạnh, đuôi lông mày bắt đầu xếch lên, lập tức rút đao. Đao được rút một nửa ra khỏi vỏ, chỉ chờ một tiếng của Phượng Vô Trù lập tức tiến lên giáo huấn một chút Lạc Tử Dạ. Mấy ngày gần đây nghe tin tức về Lạc Tử Dạ, thái tử bây giờ trong mắt y chính là gã hoa si ngu ngốc. Một người như vậy mà dám phách lối nhục mạ vương?!
Phượng Vô Trù khẽ nâng tay trái, động tác cực kì nhẹ nhàng. Diêm Liệt nhìn thấy lập tức hiểu ý, thu đao vào vỏ!
Sau đó, hắn trầm giọng cười, càng thêm ngạo mạn khinh miệt, không những không nhìn vào nàng, ngược lại còn quay đầu đi, nghiêng nửa một bên mặt, giọng nói lạnh lẽo một lần nữa vang lên: " Nhìn thẳng ngươi? Ngươi đáng giá để Cô nhìn thẳng sao?"
Nghe hắn nói những lời này, gân xanh trên trán Lạc Tử Dạ khẽ nhảy lên, cố giấu đi vẻ thất thố. Nãy còn suýt thì quỳ mọp dung nhan kiều diễm kia. Bây giờ hay rồi,người ta còn nói đến nhìn thẳng mình cũng không đáng giá?
Nàng đang muốn mở miệng, đột nhiên lại thấy hắn vung tay lên!
Một luồng khí cường đại ập đến làm cho nàng phải lùi lại mấy bước! Nếu không phải có chút bản lĩnh thì vừa rồi đã bị luồng khí đó hất thẳng xuống dưới bậc thềm dưới kia! Còn chưa kịp phản ứng lại thấy thêm mấy luồng khí cực đại đánh úp tới, khiến cho nàng bị trượt chân, suýt nữa thì ngã xuống! May mắn nàng phản ứng nhanh, lập tức nhún người một cái trở mình tránh được, khó khăn lắm mới có thể đứng vững! Lần này, nàng thật sự không nuốt được cơn tức này!
Nhìn tình cảnh trước mặt, đám đại thần sớm đã bị dọa sợ đến sắp tè ra quần, trong lòng chỉ lo sợ thái tử sẽ bị nhiếp chính vương điện hạ đánh chết!
Tiếp đó, nghe thấy tiếng cười cuồng ngạo khinh thường của hắn truyền tới: " Kẻ vô lễ, dĩ nhiên sẽ phải bị dạy dỗ!"
Nghe hắn nói xong, Lạc Tử Dạ nổi cơn tam bành, thò tay vào trong đũng quần, kéo mạnh một cái, ném cái khăn vệ sinh* về phía mặt hắn rống lên: " Giáo huấn cái con mẹ ngươi!"
....
[ Khăn vệ sinh: bằng vải bố mà phụ nữ cổ thường dùng mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]