Chương trước
Chương sau
Edit: Mẹ Chíp



Lúc này Lạc Tử Dạ đã sớm đổi sang y phục cẩm bào màu đỏ tươi, thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến màu vàng nhóng nhánh, dưới ánh nắng mặt phản chiếu càng thêm rực rỡ chói lọi, đai lưng bằng gấm nạm nhiều đá quý viên lớn viên nhỏ, không những thế còn học đòi theo các soái ca cổ đại văn văn vẻ vẻ cầm theo cây quạt giấy, các nan quạt đều được dát vàng! Thoạt nhìn cả người óng ánh vàng chóe, từ trong ra ngoài chỉ nhằm để khoe với thiên hạ rằng----- ông đây chính là kẻ lắm tiền nhiều của!

Nàng chỉ huy mọi người đào kênh, tâm trạng cực kỳ tốt. Kiếp trước không thể hoàn thành nổi một nhiệm vụ cho nên cuộc sống cực kỳ khổ sở, sống tại khu dân nghèo, mỗi ngày đều phải nghe lão đại hết ca thán rồi lại mắng mỏ chỉ vì tiền thuê nhà, điện nước. Đồng bọn Yêu Nghiệt ngược lại có rất nhiều tiền, nhưng lại thuộc loại vắt cổ chày ra nước, lần đó cũng không hiểu lý do tại sao ngủ một giấc rồi không bao giờ không tỉnh nữa, trước khi chết cũng không để lại mã thẻ ngân hàng, khiến cho cuộc sống của nàng càng thêm chật vật nghèo túng! Kiếp này may mắn làm sao khi được đầu thai lần nữa còn vào vai một kẻ lật tay mưa ngửa tay làm mây, vì thế nên nàng cũng chẳng cần quan tâm đến lí do tại sao lại xuyên. Nàng cả đời có mỗi một niềm đam mê duy nhất là được vui vẻ với các anh đẹp trai, còn lại chính là thể diện! Là thể diện đấy!

Thế nhưng cái tên khốn khiếp Phượng Vô Trù kia, hôm nay khiến cho nàng mất hết mặt mũi thì cũng đừng mong sẽ được sống cuộc sống dễ chịu!

Bọn hạ nhân bê ghế thái sư tới bên cạnh, đồng loạt giơ ô khổng tước che nắng cho nàng. Thật là, cả người lập lòe ánh sáng, khiến cho kẻ khác không nhìn cũng không được! Quan sát khung cảnh trước mắt, nàng không khỏi lo lắng đưa tay ra hét lớn: " Đào kênh rộng thêm chút nữa, để cho phân dễ dàng chảy ra!"

Rộng hơn một ít thì sẽ chảy nhiều thêm một ít, mùi cũng nặng hơn một ít, hun cho tên oắt con vô lại kia thối chết thì thôi!

Cung nhân đứng cạnh quạt cho nàng, lau nước mắt trong sợ hãi, nghẹn ngào nói: " Thái tử gia, ngài thật là muốn làm như vậy sao?"

Hơn nữa làm như vậy coi như tiêu rồi, lại còn gọi rất nhiều dân chúng đến xem, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết ngài đang gây hấn với nhiếp với nhiếp chính vương hay sao? Hay ngài sợ nhiếp chính vương điện hạ sẽ không giết ngài?

Lạc Tử Dạ liếc gã một cái, khóe môi khẽ nhếch lên cười gian ác: " Bản điện hạ đang làm chuyện tốt, vì lợi ích của bách tích hoàng thành. Ngươi như vậy là đang sợ cái gì?"

Mà dân chúng nghe tin thái tử muốn đào kênh tạo phúc cho dân, đều tò mò đi xem, nét mặt người nào người nấy đều hiện rõ vẻ khó hiểu. Trong con mắt của họ, thái tử là kẻ chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, một siêu cấp hoàn khố nổi danh chuyên làm điều xằng bậy, thường xuyên cưỡng ép trêu chọc các mỹ nam nhà lành, túm lại đánh giá về hắn đơn giản chỉ một câu: Ký sinh trùng sống không một chút giá trị, dân chúng kinh thành chỉ cần mới thấy hơi đã sợ mất mật, một nhân vật như vậy tại sao bỗng dưng lại làm chuyện tốt, tạo phúc cho dân?

Không hiểu vì sao, bọn họ đều cảm thấy là lạ, rất có thể đây là kế " Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi"!

[ Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi! Ám chỉ giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu ]

Tiểu thái giám bên cạnh nàng lặng lẽ lau nước mắt, lắp bắp: " Nhưng...rằng...thì....là...mà...điện hạ ơi, ngài chọn địa điểm đaò mương chọn ở....chọn ở...." kế tiếp, một câu cũng không nói được thành lời, bởi vì vừa nói liền muốn khóc, nước mắt cứ chảy ào ào không thể nào kiềm chế nổi!

" Xoẹt " một tiếng, nàng mở cây quạt, nhẹ nhàng vẩy mấy cái, cười cười: " Địa điểm thì làm sao? Địa diểm bổn cung dựa theo bản đồ mà chọn, đào mương thoát nước là một công trình lớn, tốn nhiều nhân lực và sức lực, đương nhiên là phải địa điểm ở gần, ngươi cảm thấy bổn cung chọn có vấn đề gì hay sao? Quả thật nếu kênh thoát nước này mở ra sẽ ảnh hưởng đến chút ít lợi ích của người khác, cũng có thể ảnh hưởng chút ít đời cuộc sống sinh hoạt, nhưng là bổn điện hạ cho rằng người kia hẳn là nên nhượng bộ mới đúng, hết thảy phải đặt lợi ích của bách tính trăm họ lên hàng đầu, bởi vì muốn tốt cho mọi người, mới là kẻ rộng lượng!"

Nói xong câu cuối cùng, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra hai chữ " Pơ phếch "*.

*Perfect: Hoàn hảo.

Dĩ nhiên Lạc Tử Dạ không chỉ đơn thuần muốn báo thù mà tự tìm đường chết, nàng muốn để cho dân chúng đến xem nàng đào mương, đồng thời để bọn họ biết rằng, bản thân mình lần này vì để đời sống của dân chúng thêm ấm no mới đắc tội với nhiếp chính vương..Nếu Phượng Vô Trù tìm đến nàng gây phiền toái, trả thù nàng vì nàng đã thất lễ hắn, mọi người nhất định sẽ cho rằng, mọi chuyện nàng đều vì dân chúng mà mưu cầu, hết thẩy đều vì dân chúng,chỉ vì thế mà đắc tội với nhiếp chính vương, mới bị nhiếp chính vương trù dập!

Như vậy nàng sẽ là vấn đề dư luận quan tâm nhất, nếu Phượng Vô Trù cố chấp chà đạp lên dư luận giết nàng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng dân chúng. Nàng tin tưởng nhất định hắn sẽ không làm chuyện khiến bản thân bị bất lợi!

Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất, vẫn là vì báo thù! Trưa hôm nay đã nói những câu oai phong như thế, giờ không thực hiện được bổn thái tử biết giấu mặt vào đâu?

Dân chúng nghe những người này, mặc dù trong lòng như cũ vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm thấy trong lời nói của thái tử chỉ có tám phần là thật, nhưng trong đầu cũng cảm nhận có chút may mắn. Một vài người đã bắt đầu có ý len lén bàn luận, chẳng lẽ thái tử gần đây đã được cao nhân cảm hóa, quyết tâm cải tà quy chính, làm một vị thái tử tốt biết tạo phúc cho lê dân trăm họ?

Tiểu thái giám lặng lẽ lau nước mắt, không nói thêm gì nữa.

Ngay lúc này, trên ngọn cây sau lưng Lạc Tử Dạ, chỗ tán cây lớn nhất bỗng nhiên giật giật, lộ ra một đôi mắt to màu xanh da trời đang chớp chớp. Dưới ánh mặt trời, nó vươn cánh ra, cong cong xoa ghèn mắt, tiếp đó trợn to mắt nhìn!!

Cái đám người ngu xuẩn này rốt cuộc đang làm gì thế, sao lại thối nồng nặc lên thế này, kia không phải là chuẩn bị chảy đến trước cửa phủ chủ nhân hay sao? Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là Quả gia cũng ở tại nhiếp chính vương phủ, Quả gia cùng chủ nhân ở sống cùng một chỗ a! Đợi đến lúc bọn họ làm xong, Quả gia làm sao có thể sống ở đấy được nữa?

Nó lo lắng cùng tức giận từ trên cây bay xuống. Bay đến giữa không trung, rất nhanh phát hiện ra kẻ chủ mưu, Lạc Tử Dạ!

Nó vừa bay tới, tiểu thái giám bên cạnh Lạc Tử Dạ mặt cắt không còn giọt máu, thú cưng của nhiếp chính vương điện hạ cũng tới rồi! Trời xanh ơi, không lẽ ngày hôm nay con sẽ phải cùng chết với thái tử?

Lạc Tử Dạ vừa nhìn thấy, lông mày giãn ra, thật là con vật nhỏ đáng yêu, toàn thân đen nhánh, móng vuốt màu vàng kim, thoạt nhìn trông giống chim sáo đá. Nhưng lại có đôi mắt màu xanh da trời, long lanh như hai giọt nước. Nàng đang muốn nói chuyện, sau lưng không ít người sắc mặt trắng bệch cúi thấp đầu, thập phần tôn kính: " Quả Gia!"

Khóe miệng nàng giật giật, trực giác cho biết con vật nhỏ này lại lịch không đơn giản! Tiếp đó, lại thấy con chim chết tiệt này dơ một cánh ra, hết sức kích động chỉ về phía nàng, âm thanh the thé như vẹt: " Két! Loài người ngu xuẩn, loài người ngu xuẩn! Quả Gia nhiếp chính vương phủ ở tại, người không cân nhắc đến cảm thụ của Quả Gia sao? "

" " Là " Quả Gia ở tại nhiếp chính vương phủ " đúng không"? " Lạc Tử Dạ hết sức nhiệt tình sửa lại lỗi ngữ pháp cho nó. Sau khi uốn xong, nàng nhếch môi cười lạnh, thảo nào những người này lại tỏ ra cung kính như thế, nó ở nhiếp chính vương phủ thì nhất định là thú cưng của Phượng Vô Trù!

Trước mặt mọi người hắn vừa ra tay là muốn nổ tung nàng thành trăm mảnh, chỉ là một con chim rách được hắn nuôi cũng dám giương cánh lên sỉ nhục nàng? Thật là ức hiếp người quá đáng!

Quả Quả nghe những lời này, tức giận đến nỗi lông dựng ngược hết lên, Quả gia tung hoành thiên hạ nhiều năm, làm gì có ai dám sửa lời nó, nó khó chịu giơ một cánh khác về phía nàng, đồng thời lấy mỏ ngậm qua hai cánh, cố giành lấy chút phong độ,sau đó mới từ từ cất giọng the thé: " Người chờ quả gia, chủ nhân sẽ làm thịt ngươi, làm thịt ngươi! Băm thành từng khối từng khối, từng khối từng khối....."

Lạc Tử Dạ cười lạnh, đột ngột ra tay, quạt giấy trong tay bay một phát ra ngoài, kia... " Quả gia " là do không biết nàng có thực lực, hay không ngờ đến nàng sẽ ra tay, lập tức bị cái quạt đánh trúng, " Bốp " một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, từ giữa không trung rơi xuống!

Tiểu thái giám mặt trắng bệch...

Lạc Tử Dạ cúi người xuống, vươn tay cầm con chim lật ngược lại, quăng ra phía sau lưng ra lệnh: " Đem đi nướng, không cần nướng chín, đốt trụi lông coi như đó là một bài học!"

Loại người khốn kiếp dạy dỗ ra sủng vật cũng chẳng ra cái giống mi mẹ gì! Dám ở trước mặt nàng giương nanh múa vuốt, trước là giáo huấn con chim này, ngày sau sẽ đến lượt hắn!

" A...." Hạ nhân suýt nữa thì bị dọa đến ngất xỉu, nướng vật cưng của nhiếp chính vương? Hơn nữa đây còn lại sủng vật cát tường, do đích thân thiên tử ban tặng.

Lạc Tử Dạ liếc xéo gã một cái: " Có ý kiến?"

Hạ nhân sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khổ sở nói: " Nô tài không dám, nô tài đi ngay đây!"

Củi đã được đốt lên, một mùi khét xông vào mũi, bên bờ sông tiểu thái giám nhìn con chim nước mắt lưng tròng, con đường chết của thái tử gia có chạy như điên còn khó thoát được, lần này chắc phải đổi sang ngựa chạy nước rút thì may ra.... Đắc tội nhiếp chính vương, còn dám nướng Quả gia, không biết nhiếp chính vương sau khi biết chuyện này, sẽ đem bọn họ băm thành bao nhiêu mảnh!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.