Editor : Yume0000 "Tiểu thư cô thực sự là người trong nghề nha!" Nhân viên phục vụ chậc chậc khen ngợi. Mặc dù gan ngỗng của nhà hàng bọn họ ăn ngon, nhưng cho tới bây giờ cũng không có xem như chiêu bài đồ ăn mà đưa ra. Chỉ khi bọn hắn nếm thử tất cả đồ ăn, mới phát hiện ra món ăn này quả thực là mỹ thực ẩn tàng riêng biệt. "Đúng rồi, lần trước tôi có gửi ở này một chai rượu nho trắng cũng làm phiền anh mang lên giúp tôi." Tịch Anh giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì mới nói ra. "Vâng tiểu thư, cô chỉ cần báo tên cho tôi, tôi sẽ lập tức giúp cô lấy ra." Nhân viên phục vụ trong lòng cảm thán, thì ra là thiên kim hào môn. Người có thể gửi rượu ở nhà năm sao Michelin này, không phú thì cũng quý. "Chờ chút." Người chưa từng mở miệng nói chuyện Cố Phạm Đình đột nhiên lên tiếng ngăn cản. Mặt nhân viên phục vụ mỉm cười nhìn hắn. "Hôm nay là tôi mời khách, sao có thể uống rượu của cô, chờ lần sau cô mời khách lại uống. Nhân viên phục vụ, tôi là Cố Phạm Đình, tôi có cất rượu ở đây, anh cứ chọn một chai thích hợp đưa ra đây." Nghe được ba chữ "Cố Phạm Đình", tay nhân viên phục vụ vô thức run run. "Ngài, ngài, ngài là Cố Phạm Đình tư lệnh? !" Hắn kìm lòng không được hỏi, âm thanh bên trong không khỏi mang theo một cỗ tôn sùng e ngại. Một đạo ánh mắt sắc bén của Cố Phạm Đình quét qua, hai chân của nhân viên phục vụ mềm nhũn. Loại ánh mắt này, nếu chưa từng đi qua chiến trường gột rửa thì tuyệt đối không thể có được! "Tôi, tôi đã biết, tôi lập tức, lập tức giúp ngài mang tới!" Nhân viên phục vụ chạy trối chết. Bởi vì ở rất gần, mắt Ngải Linh Linh đã thấy tất cả những sự việc đang phát sinh này. Ánh mắt cô ta rõ ràng vừa mới rơi vào một mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ hướng về phía Tịch Anh, rồi lại một mặt nhu hoà nhìn tới trên người Cố Phạm Đình. Tịch Anh thấy ánh mắt của Ngải Linh Linh, liền quay đầu đi, hướng về phía cô ta nói : "Cô nhìn người đàn ông của tôi làm gì?" [ báo cáo kí chủ, độ thiện cảm của Cố Phạm Đình đối với ngài đã đạt 30%, độ thiện cảm của ngài đối với Cố Phạm Đình đã đạt 50% ] Ngải Linh Linh nghe thấy Tịch Anh chỉ trích, không khỏi cười khẽ một tiếng, "Lam đại tiểu thư, cô cứ phải theo dõi ta và Lâm ca vậy sao?" Lâm Văn Hàn vốn không muốn nhìn thấy Tịch Anh, nhưng khi bị Ngải Linh Linh nói như thế, ánh mắt băng lãnh quét qua người cô một cái. "Lam Thấm, cô không cần tùy tiện kéo đàn ông đến trước mặt tôi để khiến tôi tức giận. Lời tôi cũng đã nói rất rõ ràng, người tôi yêu là Linh Linh, vĩnh viễn không bao giờ có khả năng là cô!" Tịch Anh có chút kỳ quái hỏi: "Tôi biết mấy người sao? Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi vị tiểu thư này một câu, sao lại nhìn người đàn ông của tôi, vì cái gì mấy người lại nói nhiều như vậy?" Nghe nói như vậy, mắt Lâm Văn Hàn mới nhìn thẳng Lam Thấm. Lông mày anh tuấn của hắn nhíu lên, trong mắt mang theo một mảng không kiên nhẫn, "Lam Thấm, lần này cô lại muốn làm trò hề gì thế?" "Vị tiểu thư này, mời cô cho tôi một lời giải thích hợp lý, vì cái gì cô lại nhìn người đàn ông của tôi." Tịch Anh không để ý tới Lâm Văn Hàn mà nhìn chằm chằm Ngải Linh Linh hỏi. [ báo cáo kí chủ, chi nhánh nhiệm vụ "Chia rẽ Lâm Văn Hàn và Ngải Linh Linh" thành công mở ra, hoàn thành xong sẽ ban thưởng tích phân theo tỉ lệ phần trăm. ] [ Wow! Chủ Thần lại còn ban bố chi nhánh nhiệm vụ, kí chủ thật tuyệt! Tùy tiện mà lại có thể mở ra chi nhánh nhiệm vụ nha! ] Tiểu Ức Ức kích động ghê gớm. Ngải Linh Linh liếc Lâm Văn Hàn một chút, phát hiện hắn thoạt nhìn không quan tâm, nhưng thực chất cũng đang chờ đáp án của cô ta. Đoạn thời gian tiếp xúc cùng Lâm Văn Hàn này, cô ta rất rõ ràng tính cách của Lâm Văn Hàn là như thế nào, ham muốn nắm giữ của hắn kì thật rất mạnh mẽ. Nếu như cho hắn biết bản thân nhìn lén Cố Phạm Đình, nhất định sẽ tức giận. ***
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]