Hà Mạn Mạn nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường cái, hôm nay là 30 tết, cả đất nước đều đắm chìm trong sụ vui vẻ của Tết Âm Lịch, những âm thanh nói cười vui vẻ truyền tới từ các quán ăn, cô lại cảm thấy lòng đau đến chết lặng.
Điều cô trải qua tựa như tiểu thuyết, cô chỉ kịp đi một đôi dép cotton đã bị đuổi ra khỏi nhà..., ừ, là nhà, một giờ trước vẫn là.
Chính là bây giờ không phải, khoảnh khoắc bị chồng và ả tiểu tam nghênh ngang vào nhà đuổi đi kia, đã không còn là nhà của cô.
Bảy năm, cô một mực cần cù chăm chỉ, mỗi ngày mệt chết mệt sống làm việc nhà, từ một cô sinh viên tươi trẻ đầy sức sống trở thành một bà thím già, đổi lại được cái gì đây?
Là hắn năm đó nơi sân trường đại học năm tay cô, giọng nói ấm áp khiến cô yên tâm, hắn nói: "Vợ ơi, về sau lấy nhau, em nấu cơm anh rửa bát."
Cô lúc ấy cảm thấy, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đều so không bằng một câu hứa hẹn này. Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, ở trong phòng thuê nho nhỏ, sắm sửa từng chút vật dụng trang trí cho giống một ngôi nhà, dần dần sự nghiệp bắt đầu có khởi sắc, vậy mà sau bảy năm, một nữ nhân công khai đem cô đuổi khỏi nhà của mình, mà nữ nhân kia, là khuê mật của cô, thời điểm không tìm được việc, cô còn để cô ta đến nhà ở tạm.
Phải chẳng bắt đầu thông đồng với nhau từ lúc ấy?
Đêm 30 tết, cô lại không có nơi nào để đi, lớp bông trên giày đã ướt sũng nước, lạnh đến nỗi mất đi tri giác, không để ý, cô vấp phải thứ gì đó, nháy mắt ngã như chó gặm phân.
Cô bò trên nền tuyết khóc rống lên, gương mặt bị đông lạnh đến tê dại, nước mắt rơi xuống, cũng lạnh đến kinh người.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Có người dừng trước mặt cô, âm thanh quan tâm.
A, bây giờ vẫn còn có người dám ở trên đường cái giúp đỡ người khác sao, không sợ lừa đảo tống tiền ư? Hơn nữa, bây giờ đã không còn thịnh hành cách gọi tiểu thư này, không còn là danh từ chỉ tiểu thư khuê các, mà là để gọi cái nghề đặc thù kia.
Lập tức, cô nhịn không được tự giễu, cô vậy mà vẫn có tâm tư nghĩ ngợi mấy chuyện lung tung này? Cô muốn bò dậy, nhưng khuỷu tay và đầu gối đều đau rát, nhất thời không có sức.
Một đôi tay ấm áp hữu lực đem cô nâng dậy, thấy cô bộ dáng chật vật, thậm chí còn lấy ra một cái khăn tay giúp cô chà lau gò má.
"Cảm ơn." Cô nhân lấy, vội vàng lau lau gương mặt, vừa ngẩng đầu, lại ngây ngẩn cả người.
Sao có thể là anh? Phải, Hà Mạn Mạn đương nhiên nhận ra anh! Có lẽ bây giờ cả nước rất ít người không biết người này, anh đẹp đến như vậy, vừa tuấn vừa mỹ, nhưng lại không hề có chút nữ tính, ngược lại còn trong trẻo như ngọc, cả người chỉ đứng yên nơi đó, phong hoa khí độ cũng đủ khiến cho lòng người ngây ngất không thôi.
Anh là tiểu thịt tươi đang hot giới giải trí, vừa xuất đạo đã gây lên một trận điên cuồng, có người nói, luôn cho rằng người xưa nói Phan An ném quả đầy xe đều là nói quá, nhìn thấy anh mới biết được trên đời này xác thực có mỹ nam tử, nhìn một cái liền hít thở không thông.
Cố tình người nào đó trừ ngoại tình vô cùng tốt, vẫn còn một phen khí độ bất phàm, có người sau lưng ghen tị nói anh dựa mặt kiếm cơm, kỳ thật chỉ là cái bao cỏ, diễn xuất đều dựa và cắt nối biên tập, ca hát đều do hát nhép.
Khi được phòng vấn, anh khí định thần nhàn đáp: "Lấy sắc sự người khác*, vốn là bổn phận, mọi người thích, là vinh hạnh của tôi."
*Đoạn này không biết nên dịch thế nào cho vừa khớp mà vừa không mất ý cảnh
Fans vừa nghe, điên cuồng luôn rồi, bảo anh có phong phạm của bậc quân tử, đến cả người có tuổi nhìn thấy, cũng cảm thán: "Chỉ bằng tướng bảo bậc này, mạnh dạn nghĩ, ngày sau tất có thành tựu."
Đến cả những bà nội trợ 50-60 tuổi ở nhà cũng rất thích anh, ngẫu nhiên gặp được khi mua đồ, cũng không nhịn được nói: "Cái phim truyền hình của vị Ôn gì gì đó tôi cũng xem, diễn quý công tử thời dân quốc, vô cùng phù hợp." Thật là từ bà cố nội 80 tuổi đến em gái nhỏ 18 tuổi, không một ai may mắn thoát khỏi.
Anh là Ôn Hoài Quang, ôn khiêm quân tử, dung nhan tỏa sáng.
Hà Mạn Mạn tại giờ khắc chật vật như vậy, đột nhiên lại gặp anh, tức khắc cảm thấy da mặt đỏ lên: "Ôn, Ôn tiên sinh?"
"Đúng vậy." Ôn Hoài Quang thật là kì lạ, đối với một người phụ nữ nghèo túng xa lạ vẫn rất ôn hòa, "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cô sờ sờ mặt, cười khổ một tiếng, nên gọi là có sao hay không có sao đây? Ôn Hoài Quang rất săn sóc, hỏi xong một câu này, cũng không nói nhiều, lấy một ly cà phê từ trong xe đưa tới: "Trời không tuyệt đường người, tiểu thư, ngày sau nhất định sẽ được liễu ám hoa minh*."
*Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Cô cẩn thận nâng niu ly cà phê giấy, cảm động gần như phát khóc: "Cảm ơn anh, Ôn tiên sinh." Thời điểm cùng đường bí lối lại nhận được ấm áp từ một người xa lạ, khiến cho ý nghĩ muốn chết vừa rồi bớt chợt hiện lên trong cô biến mất không thấy bóng dáng.
Ôn Hoài Quang dựa vào cạnh xe nhìn cô dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói: "Tìm một khách sạn ở lại, rửa mặt, ăn một chút, ngày mai lại là một ngày mới."
Cô lúng túng cười, vừa bị đuổi khỏi nhà, trước đó cũng xem như có tiền, nhưng giờ cô không một xu dính túi, đã lưu lạc đầu đường.
Ôn Hoài Quang phát hiện điểm này, từ trong ví tiền lấy ra một sấp tiền mặt nhét vào tay cô: "Tạm cứu lửa sém lông mày."
Cô nắm chặt sấp tiền mặt không biết làm thế nào cho phải, Ôn Hoài Quang lên xe, hạ cửa sổ xe hướng cô phất phất tay: "Bảo trọng."
Xe đã đi rồi, Hà Mạn Mạn đứng tại chỗ ngốc nửa ngày, mới nhớ ra phải rời đi, ly cà phê kia như tiếp thêm năng lượng cho cô, cô tìm một khách sạn, gọi cho mình một xuất mì Ý, ngấu nghiến ăn xong, liền ngơ ngẩn nằm trên giường.
Sau này, Hà Mạn Mạn nên làm thế nào? Mẹ mất sớm, cha tái hôn, mẹ kế mang theo con gái riêng, lại sinh thêm một đứa con trai, bọn họ mới là người một nhà, cô về nhà, quả thực giống như là người ngoài, bộ dáng mẹ kế ngoài cười nhưng trong không cười, quá đáng sợ, nếu không phải vội muốn rời khỏi cái nhà kia, cô cũng không kết hôn sớm như vậy.
Vậy mà Lâm Quốc Đống, hắn dám đối xử với cô như vậy! Còn Bạch Lôi, bốn năm đại học, không có gì giấu nhau, đến số đo vòng ngực, chu kỳ kinh nguyệt của nhau đều biết rõ, Bạch Lôi biết năm tư đại học cô cùng Lâm Quốc Đống trải qua đêm đầu tiên, cô biết Bạch Lôi thời cao trung yêu thầm một vị học trưởng.
Thân thiết như vậy, lại cho cô một đao chí mạng. Thế giới này bị làm sao vậy, cô nhớ đến tiểu thuyết lúc rảnh rỗi lật xem, từ khi nào 'khuê mật' lại biến thành danh từ chỉ cái thứ tiểu tam chuyên đoạt chồng người khác rồi?
Cô bỗng thấy hồi hận đan xen, cô không cam lòng, vô cùng không cam lòng, hai năm yêu nhau, 5 năm hôn nhân, vì sao lại đi đến tình trạng này? Là cô chỗ nào không tốt, khiến hắn chán ghét cô như vậy?
Cô nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, sưng vù tái nhợt, đầu bù tóc rối, lại nhớ đến Bạch Lôi lúc nãy, một thân váy áo hàng hiệu, trang điểm nhẹ nhàng, chân dâm lên giày cao gót như một nữ vương.
Đúng rồi, thực sắc tính dã, nam nhân phụ lòng, có lẽ vốn là không có lý do gì.
Nếu, có thể có cơ hội làm lại thì tốt rồi.
- -----------------------------------------------------
Hà Mạn Mạn có chút bối rối nhìn di động, cô nhìn chằm chằm di động của mình hơn một giờ, nhưng vẫn bị thời gian hiện trên đó khiến bản thân khiếp sợ không thể tin.
Cô như thế nào chỉ ngủ một giấc thôi đã trở về 5 năm trước đây?
5 năm trước, cô và Lâm Quốc Đống từng có một lần cãi nhau rất lớn, cô hy vọng trở về quê hương, tìm một công việc đơn giản, thái thái bình bình sống qua ngày.
Nhưng mà Lâm Quốc Đống có chí khí, không chịu ở lại địa phương nhỏ, bởi vậy bọn họ sau đó cãi lớn một trận, đến mức dường như giống với mấy đôi yêu nhau sau khi tốt nghiệp đường ai lấy đi, chính là sau đó cô thỏa hiệp, vì quá yêu nam nhân kia, cuối cùng quyết định cùng hắn tới thành phố lớn, nhưng mà nơi đó cuộc sống tấp nập, cạnh tranh kịch liệt, cô chậm chạp không tìm được công việc.
Lâm Quốc Đống liền nói: "Mạn Mạn, không quan trọng, anh nuôi em."
Vì thế bọn họ kết hôn, cô làm người phụ nữ của gia đình, nhoáng cái đã qua 5 năm, hắn đem tiểu tam về cửa.
Hà Mạn Mạn hít sâu một hơi, cắn chặt răng, nghĩ thầm, lúc này đây, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ!
Cô vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy trước mặt xuất hiện một lon Coca, ngay sau đó là khuôn mặt trang điểm nhẹ không che vào đâu được kia của Bạch Lôi: "Mạn mạn, sao lại ngồi ở đây phát ngốc?"
Hà Mạn Mạn nhất thời ngây người, Bạch Lôi, à,... 5 năm trước Bạch Lôi, đã biết cách trang điểm, thanh xuân mơn mởn, những quần áo giá rẻ mặc trên người cũng đều đẹp cực kỳ, còn có khuôn mặt xinh đẹp kia, đúng rồi, lúc này Bạch Lôi, vẫn là hệ hoa của ngành bọn cô đấy.
Thấy cô không nói lời nào, Bạch Lôi liền dùng một loại ánh mắt "Tớ hiểu tớ hiểu" nhìn cô: "Cùng Quốc Đống cãi nhau phải không, cậu cũng biết con người Quốc Đống, có chí lớn, các cậu dù sao cũng bên nhau hai năm..."
Hà Mạn Mạn nhìn bộ dáng ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện của cô ta, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một từ: Trà xanh kỹ nữ.
Bạch Lôi cách sống chính là giống Trà xanh kỹ nữ mà 5 năm sau trên mạng vẫn tuyền nhau, không khác chút nào! Hà Mạn Mạn lập tức cảm thấy thanh tỉnh, cô cười lạnh trong lòng, giờ đây, tôi sẽ không mắc mưu lần nữa.
"Bạch Lôi, tớ và Lâm Quốc Đống đã chia tay." Cô đứng lên, mặt không cảm xúc nói, "Sau này tớ không muôn nghe thấy cái tên này nữa."
Bạch Lôi như đang hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề: "Chia, chia tay?" Cô ta kinh ngạc cực kỳ, Lâm Quốc Đống diện mạo không tồi, lại là tiền đồ vô lượng, trong trường học không biết bao nhiêu người âm thầm hâm mộ ghen tị với Hà Mạn Mạn đâu, sao có thể nói chia tay liền chia tay?
Cô ta mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố ý khuyên nhủ: "Mạn Mạn, cãi nhau là cãi nhau, không nên hơi một tí liền nói chia tay nha, cậu cũng biết nam nhân có đôi khi cũng không muốn bị xoay vòng."
Hà Mạn Mạn lại không có tâm tư tiếp tục cùng cô ta dây dưa, chỉ là lạnh lùng nói: "Tớ đã nói rất rõ ràng." Cô đứng lên, không quay đầu đi về ký túc xá.
Cô cần phải cần thận suy nghĩ một chút xem con đường sắp tới nên đi như thế nào.
Sắp đên lúc phải tốt nghiệp, cô không muốn thi nghiên cứu sinh hay công chức, như vậy nên đi tìm một công việc, nhưng cuối cùng nên ở lại thành phố lớn, hay trở lại quê đây?
Dường như không phải suy nghĩ nhiều, Hà Mạn Mạn muốn ở lại, cô không cam lòng, sống lại một lần, cô làm sao có thể cam tâm cứ như vậy xám xít trở về quê, cô còn muốn nhìn Lâm Quốc Đống và Bạch Lôi gặp xui xẻo đây.
Không tồi, cô muốn báo thù. Cái này ý niệm này chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Nhưng cách trả thù tra nam tốt nhất, chính là sống càng tốt hơn hắn, sau đó rực rỡ sáng chói đứng trước mặt hắn nói: "Nhìn anh trôi qua không tốt, tôi an tâm rồi."
Hà Mạn Mạn tự mình não bổ một chút, rốt cuộc nở một nụ cười tươi đầu tiên sau khi sống lại.
Mở máy tính, cô bỗng nhiên phát hiện hòm thư có thêm một phong bưu kiện, cẩn thận đọc, thì ra là thông báo của khoa, nói là có một cuộc thi văn, vô cùng lớn, tiền thưởng xa xỉ, mấu chốt là, Hà Mạn Mạn nhớ, trận thi đấu này tác phẩm hạng nhất, hình như sau này được cải biên thành phim truyền hình, diễn viên chính... Chính là Ôn Hoài Quang.
Nhớ tới ấm áp duy nhất nhận được nơi mưa tuyết kia, Hà Mạn Mạn lòng thấy ấm áp.
Thiên phú của cô không tệ, sau khi kết hôn ở nhà xem tiểu thuyết trên web, tay ngứa vẫn luôn muốn động bút, nhưng không có thời gian, chần chừ một ngày lại một ngày, uổng phí thời gian.
Được rồi, cô nghĩ, từ nay về sau, cô phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của bản thân.
Cô tạo một thư mục, tựa đề 《 loạn thế hồng trần 》, cô vẫn luôn có một loại yêu thích khó hiểu với thể loại dân quốc, cái thời thế niên đại cũ ấy, cái thời điểm đạn bat khói lửa ấy, những năm tháng nợ nước thù nhà đan xen với yêu hận tình thù, đều mang cho cô vô số linh cảm.
Cô cảm thấy bản thân như bị một sức mạnh thần bí điều khiển, không ngừng viết và viết, không cảm thấy khát nước bụng đói, một mực muốn viết xong câu chuyện này, hình tượng nam chính hiện lên trong đầu cô vô cùng rõ ràng, đó chính là Ôn Hoài Quang.
Ôn khiêm quân tử, dung nhan có quang.
Hà Mạn Mạn một khắc kia nghĩ, tôi muốn viết câu chuyện này tặng cho anh, cảm ơn anh ngày ấy vươn tay về phía tôi, Hà Mạn Mạn cảm kích cả đời.