Chương trước
Chương sau
Chỉ nhìn câu đầu tiên một cách đơn thuần, Phương Du liền nhíu mày, cái đó và câu đầu tiên “Võ đạo không vì công mà vì quay đầu” trên Hải phách chân kinh hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không hề tương quan. Tiểu Bảo nói rất chậm, cậu đơn giản lấy qua giấy bút bắt đầu giải thích. Ở phía sau vài chữ đầu bỏ thêm một đạo tuyến, câu đầu tiên mà Tiểu Bảo tìm hiểu về Hải phách chân kinh đó là: Võ là cường thân, không phải mưu tư, tối thượng võ học, được người hữu duyên. Bốn người khác không có xem qua Hải phách chân kinh nguyên bản và Phàm Cốt chỉ liếc qua vài lần không khỏi hút một ngụm lãnh khí, lời này mang huyền cơ a.

Phương Du trong lòng khẽ động, sắc mặt đại biến: “A Bảo, ngươi nói rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Trên Hải phách chân kinh cũng không có một câu như thế a!”

Tiểu Bảo gật gật đầu, cậu đang muốn giải thích ni. Cậu viết xuống câu đầu tiên trên bản khởi đầu Hải phách chân kinh, tiếp theo lại ở bên dưới viết một câu, cũng là: Quay đầu lại là bờ, chính công vì phi đạo.

Trái tim sáu người mãnh liệt nhảy dựng, Phương Du bắt lấy Tiểu Bảo thanh âm phát run, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Có ý gì?”

Tiểu Bảo ngũ quan nghiêm túc nói: “Này, chính luyện, là sai.”

Phương Du chỉa chỉa một chữ: “Chữ ‘Võ’ này thì sao? Làm sao giải thích?”

Ngón tay Tiểu Bảo chỉ lên chữ “Võ” ở câu nói đầu tiên mà cậu hiểu thấu đáo, nói: “Ở trong này.”

Mày nhíu lại, Tiểu Bảo ngẩng đầu mềm mại nói: “Sách là, ngược lại. Không thể, đọc thuận. Có chữ, phải lấy ra, đến.”

Tay Phương Du cũng bất ổn , Phàm Cốt vội hỏi: “A Bảo, ngươi giải thích rõ ràng, sách này làm sao xem ngược? Chữ lại phải lấy ra như thế nào?”

Giải thích của Tiểu Bảo khiến tất cả mọi người ngây ngẩn, nhất là Phương Du. Hắn nói: “Thì ra, chân kinh, không thể đọc, thuận. Phải đọc ngược, lại.” Hắn ở trên giấy viết xuống nguyên văn hai câu ── “Vận khí về tâm lan đến trăm mạch” “Trong tề sư tụ họp các dòng khí tả công có hiện diện khí hữu công”.

Hai câu này Phương Du có ấn tượng, hắn lập tức niệm ngược lại: “Trăm mạch lan đến tâm về vận khí? Vẫn là không thông a?” Hắn lại niệm câu thứ hai: “Khí hữu công cùng tả công tụ họp trong Tề sư… Tựa hồ có chút thông, nhưng cũng không phải rất thuận.”

Tiểu Bảo hiểu được mà gật gật đầu, cậu lấy bút ở trong hai câu này khoanh lại một chữ, nói: “Không cần, niệm.” Lại vẽ xuống một đường cách hai chữ. Phàm Cốt khẩn cấp một lần nữa thì thầm: “Trăm mạch về bách hài, từ tâm vận trở xuống…” Còn chưa niệm xong, hắn liền mở to hai mắt, đọc như vậy liền thông ! Chân khí thuận kinh mạch về trăm huyệt bách hài, sau khi lĩnh ngộ chân khí sẽ từ bách hài trở về đan điền!

Lam Vô Nguyệt theo sát chỉ câu thứ hai niệm: “Công thuận bên phải về chương môn, công thuận bên trái về trung tề.” Câu này liền thay đổi rõ ràng! Công này chính là chỉ nội tức, nội tức thuận bên phải đi vào huyệt chương môn, thuận bên trái đi vào huyệt trung tề.

“Vậy ‘Thai’ và ‘Sư’ kia giải thích thế nào?” Phương Du miệng khô lưỡi khô hỏi. Hắn bởi vì luyện Hải phách chân kinh mà mất đi sư huynh bốn mươi năm, kết quả thế nhưng luyện sai rồi, cái này bảo hắn làm sao chịu nổi!

Khóe miệng Tiểu Bảo lộ ra lúm đồng tiền sâu, cậu ở trên giấy rất nhanh viết xuống một câu: Tương thai cheo leo giữa sườn núi sư tử và huyền nhai , Đào nguyên thánh địa.

Lời này vừa viết, mọi người đều cả kinh.

“A Bảo? ! Này này, đây là…”

Tiểu Bảo cười ha hả nói: “Chúng nó, giấu ở, trên sách.” Cậu chỉa chỉa chữ “Thai”, lại chỉa chỉa “Thai” ở câu nói kia ; chỉa chỉa chữ “Sư”, lại chỉa chỉa “Sư” trong câu nói kia. Tiếp đó nói: “Niệm ngược lại, đem chữ dư ra, viết xuống, được chính là, câu này. Còn có, câu này, là giấu đầu. Chữ của câu thứ nhất, cũng phải, lấy ra. Ân, còn có này, là đồng âm.” Câu mở đầu chính là từ trong chữ giấu đầu cùng chữ đồng âm tìm ra.

Đầu sáu người đều hôn mê, thì là Tiểu Bảo đều kích động vô cùng. Cậu túm túm tay sư phó, chờ đợi nói: “Sư phó, người xem xem, này có thể, luyện hay không?”

Phàm Cốt đem Hải phách chân kinh mà Tiểu Bảo sửa sang lại chỉnh tề lại trực tiếp ngồi trên chiếu, Nhiếp Chính, Diệp Địch, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Phương Du vây quanh hắn ngồi xuống. Tiểu Bảo ngồi trên băng ghế, trong lòng cũng là vạn phần khẩn trương, cậu chỉ cảm thấy đọc như thế mới đúng, nhưng mà cậu không hiểu võ công, không biết Hải phách chân kinh sau khi một lần nữa sửa sang lại như vậy còn có phải là bí tịch võ công nữa hay không.

Kết quả không để cho Tiểu Bảo thất vọng, không cần cẩn thận nhìn, cho dù chính là vội vàng đảo qua vài lần, Phàm Cốt đều có thể khẳng định đây là võ học thần công so với Hải phách chân kinh còn lợi hại hơn mấy lần. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tiểu Bảo, trong mắt cảm xúc gì đều có. Đột nhiên, hắn mạnh nhảy dựng lên ôm cổ người đang sững sờ, ở trên mặt của nhóc hung hăng hôn vài ngụm, tiếp đó ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha, ha ha ha ha, a Bảo a a Bảo, sư phó được đồ đệ như ngươi thật đúng là phúc khí đời trước đã tu luyện! Ha ha, ha ha ha!”

Không để cho những người khác có cơ hội phản ứng, Phàm Cốt sắc mặt nghiêm chỉnh, thực sự nghiêm túc mà giơ lên xấp giấy kia hỏi: “A Bảo, cái này ngươi đều nhớ kỹ ?”

“Ân!” khuôn mặt bị sư phó hôn hôn đỏ bừng, má lúm đồng tiền hãm sâu.

“Từng chữ đều nhớ kỹ ?”

“Ân!”

Tiểu Bảo bị bộ dáng của sư phó biến thành khẩn trương.

“Trong một tháng có thể quên hay không?”

Tiểu Bảo gõ gõ đầu: “Nhớ rõ, nhớ rõ, không quên.”

“Được!” Hét lớn một tiếng, Phàm Cốt xoay người nhìn về phía năm người, “Thứ này các ngươi cũng nhìn, trước mặc kệ Đào nguyên thánh địa này là thật hay giả, nội công tâm pháp này tuyệt đối là đúng.” Năm người đồng thời gật đầu, có nhảy nhót, có kích động, có vui sướng khi tuyệt xử phùng sinh (tìm đường sống trong kẽ chết),hạnh phúc khi có được chí bảo, còn có bị kinh hỉ đánh bay ba hồn bảy vía.

Phàm Cốt lại cười to vài tiếng, nói: “Được tâm pháp này, chúng ta còn sợ cái gì? Mặc kệ Đào nguyên thánh địa này có hay không, chúng ta đều đáng giá! Lập tức thu dọn đồ đạc! Đi Tương thai!” Dứt lời, hắn ở trước mặt năm người đem Hải phách chân kinh mà Tiểu Bảo vừa viết mới toàn bộ xé bỏ, tiếp theo nhét vào trong lòng ngực A Mao bảo nó đi thiêu đốt.

“Thứ này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, ở lại trong óc a Bảo là an toàn nhất. Chúng ta đi Tương thai, nếu quả thực có Đào nguyên thánh địa, các ngươi liền có thể trốn ở bên trong an tâm tu luyện Hải phách chân kinh . Kêu con chim sẻ thối kia chờ đi! Không cần mười năm, các ngươi đã có thể báo thù rửa hận!”

Sự tình tới rất đột nhiên, tất cả mọi người bị chấn đến không thể hoàn hồn. A Mao ngơ ngác mà xoay người đi phòng bếp đốt giấy; Diệp Địch ngơ ngác ngồi dưới đất có chút không biết làm sao; hầu kết Nhiếp Chính vừa lên vừa xuống, nói không ra lời; Lam Vô Nguyệt còn đang suy nghĩ Tiểu Bảo làm sao có thể tìm ra huyền diệu trong đó ni?

Phàm Cốt biết bọn họ là đang vui đến choáng váng, lại thấy Phương Du một bộ dáng muốn khóc, hắn cầm cổ tay Phương Du đem hắn mang ra ngoài, bỏ lại một câu: “Nhanh lên, không cần lãng phí thời gian.”

Phàm Cốt chân trước mới vừa ra cửa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng la rung trời: “Bảo ( Cục cưng )!”

“Tiểu Bảo! Cho Mỹ nhân ca ca hôn hôn!”

Thân thể bị các ca ca gắt gao ôm, nụ hôn trên khuôn mặt một cái nối tiếp một cái, Tiểu Bảo ngốc hồ hồ mà cười đến ngọt ngào, cậu giúp được các ca ca , cậu cuối cùng giúp được các ca ca . Một gian phòng khác, Phàm Cốt đang an ủi Phương Du; gian phòng bên này, Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt làm sao cũng không chịu buông Tiểu Bảo, một tên lại một tên hôn cậu nhóc. A Mao đốt xong giấy vừa phục hồi tinh thần lại cũng vội vã quay về gia nhập bọn họ. Ở trong lòng ngực các ca ca đổi tới đổi lui, Tiểu Bảo ha hả cười, so với việc mình luyện tuyệt thế võ công còn vui hơn.

“Bảo, Bảo…” khóe mắt Nhiếp Chính có ướt át, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy cực khổ mà mình chịu qua bất quá là vì gặp được người này.

“Cục cưng… Cục cưng…” Diệp Địch khóc. Làm sao gặp được Cục cưng hắn đã không quá nhớ rõ , hắn chỉ biết là hắn tuyệt đối tuyệt đối không thể đi khỏi Cục cưng, không thể đi khỏi Cục cưng gây cho hắn hạnh phúc.

“Tiểu Bảo a… Ngươi thật sự là bảo bối của các ca ca.” Lam Vô Nguyệt cố nén nước mắt. Nguyên tưởng rằng báo thù vô vọng, nào biết ông trời sớm có sắp xếp. Y muốn, muốn cùng Tiểu Bảo song tu, muốn gắt gao đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực nghe nhóc gọi Mỹ nhân ca ca.

“…” A Mao càng không ngừng lau ánh mắt. Lúc không có người, hắn thực sự lo lắng, hắn đã không còn công lực không thể lại bảo hộ a Bảo. Hiện tại, hắn có hy vọng, hắn có thể lại một lần nữa làm Đại ca ca mà a Bảo tin cậy.

“Ca ca, hôn hôn.”

Tất cả mọi người lập tức đưa lên nụ hôn của mình.

“Ôm một cái.”

Bốn người đem Tiểu Bảo gắt gao ôm vào giữa bọn họ.

“Cùng nhau, cùng nhau.”

“Đúng vậy, Bảo cùng các ca ca đúng là cùng nhau.”

“Cục cưng, Hảo ca ca cả đời đều không buông ra ngươi.”

“Tiểu Bảo cùng các ca ca đương nhiên là cùng nhau.”

“…” A Bảo, a Bảo.

“Song tu.” Thiệt nhiều ngày không có cùng các ca ca song tu , cậu muốn.

“…”

…………….

Tiểu Bảo không có như nguyện mà cùng các ca ca song tu. Thời gian cấp bách, dù là nửa điểm đều trì hoãn không được. Thừa dịp Lâm Thịnh Chi vội vu tu luyện Hải phách chân kinh, không công phu để ý đến bọn hắn, bọn họ phải bắt nhanh thời gian đi khỏi. Vẫn chỉ là mấy món trang phục và đạo cụ, lại thêm mấy con gà sống, vào lúc ban đêm Phàm Cốt mấy người liền ly khai biệt viện đi Tương thai. Tương thai ở phía nam, cách nơi này nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày lộ trình.

Phương Du thay Nhiếp Chính đánh xe, hắn dịch dung cùng Diệp Địch chịu trách nhiệm đánh xe. Không thể ở trọ, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt chịu trách nhiệm ăn uống trên đường. Bảy người đầy cõi lòng hy vọng mà bước lên con đường tìm kiếm Đào viên thánh địa.

Lâm Thịnh Chi tạm thời không quản đuổi giết Phàm Cốt mấy người, nhưng Phan Linh Tước bị phế, chém đứt một cánh tay cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ. Dưới cái ngầm đồng ý của Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước một bên chữa thương luyện công, một bên phái ra toàn bộ nhân mã của Tước trang cùng với điều động tất cả người có thể điều động trong chốn võ lâm tìm kiếm tung tích đám người Phàm Cốt, thề phải đem bọn họ nấu thành thịt canh, nhất là Phương Du. Trận chiến tại Phàm cốc một, Tước trang tổn thất nhỏ nhất, hiện giờ võ Lâm Tam đại môn phái tổn thất thảm trọng, Tước trang đã ẩn ẩn có xu thế võ lâm đệ nhất gia. Bất quá đối với Phan Linh Tước trước mắt mà nói, đây là việc nhỏ, báo thù mới là đại sự.

Kiêng nể điểu của Tước trang, đám người Phàm Cốt sau khi thương lượng qua quyết định đi đường lớn, xuyên qua thành trấn tương đối ít Tước điểu đi Tương Thai huyện. Mây con Tước điểu khác cũng hoàn hảo, duy nhất phiền toái chính là con ưng của Phan Linh Tước, cũng may dọc theo đường đi con ưng kia đều không có xuất hiện qua. Đám người Phàm Cốt ở trên người rắc dược phấn trừ mùi, còn có nước tiểu của A Đột cùng Tiểu Bối, gần như không có con điểu nào theo bọn họ. Vì mau chóng đến Tương Thai, đến buổi tối Phàm Cốt cùng Lam Vô Nguyệt liền thay cho Phương Du cùng Diệp Địch. Nhiếp Chính cùng A Mao bị thương cũng không tiện, bọn họ cũng sẽ không làm cho hai người này làm lụng vất vả , hai người chỉ cần chiếu cố Tiểu Bảo là được.

Bất quá Tiểu Bảo trước đó ngủ quá nhiều nên tinh thần vô cùng tốt, cậu cũng muốn giúp sư phó cùng các ca ca đánh xe, bất quá nói còn chưa xong đã bị cự tuyệt. Trước kia cậu là Bảo trong lòng mọi người, hiện tại lại càng là bảo bối, ai còn chịu để cậu làm việc? Huống chi cậu đã làm được vậy là đủ rồi. Dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo lần này cũng cực kỳ phối hợp, hơn một tháng không có cùng các ca ca song tu, cậu cũng không có đau. Trong lòng Nhiếp Chính bốn người nhẹ nhàng thở ra, bọn họ vô luận như thế nào cũng không dám ở trước mặt sư phó và sư thúc cùng Tiểu Bảo song tu.

Rúc vào trong lòng ngực Đại ca ca, trộm từ khe hở mành xe nhìn ra bên ngoài, Tiểu Bảo sau khi tỉnh lại tươi cười vẫn treo trên mặt. Bảo cậu có thể nào mất hứng a? Cậu là sao chổi, cậu thiếu chút nữa hại chết các ca ca cùng sư phó. Hiện tại, cậu cuối cùng chân chính giúp được các ca ca cùng sư phó, cậu không hề là sao chổi . Trong lòng nghĩ nghĩ, cậu quay đầu lại, đến gần: “Đại ca ca, hôn hôn.”

A Mao còn có chút tự ti thoáng ngừng một chút, nhưng vẫn là cúi đầu, ở trên mặt Tiểu Bảo hôn một cái, Nhiếp Chính ở một bên nhìn thấy cười không ngừng. Tiểu Bảo ngỏng ngỏng miệng lên, nơi này cũng muốn hôn hôn, mặt A Mao bị bộ lông che đậy nháy mắt đỏ bừng. Nhiếp Chính lập tức quay đầu, không cho hắn thẹn thùng. Liếc mắt nhìn Nhiếp Chính một cái, A Mao lại rất nhanh ở ngoài miệng Tiểu Bảo hôn một cái, Tiểu Bảo càng cao hứng .

Giật nhẹ tay áo Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ngỏng ngỏng lên miệng, không đợi cậu mở miệng, Nhiếp Chính chủ động nghiêng người ngậm lấy môi nhóc, liếm đầu lưỡi cậu. Không có dừng lại quá lâu, sợ mình khắc chế không được, Nhiếp Chính đem Tiểu Bảo gắt gao ôm vào trong ngực, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh. Không khí trong thùng xe ấm áp ngọt ngào, người bên ngoài thùng xe càng không ngừng huy động roi ngựa, Tương Thai ngay ở nơi không xa.

>>Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.