Chương trước
Chương sau
Qua nửa canh giờ, Lam Vô Nguyệt đã trở lại, cùng y đến còn có Diệp Địch cùng A Mao được Diệp Địch dìu vào. Vừa thấy sắc mặt Mỹ nhân ca ca, tâm Tiểu Bảo nhói đau. Lam Vô Nguyệt sắc mặt dị thường tái nhợt môi đều mất huyết sắc, y cước bộ trầm trọng đi đến bên giường ngồi xuống, đối mặt Tiểu Bảo tựa vào đầu giường, thở hổn hển lợi hại.

“Vô Nguyệt, có khỏe không?” Nhiếp Chính lo lắng hỏi.

Lam Vô Nguyệt chỉ lắc lắc đầu, cả người y đều đau nói không ra lời. Diệp Địch đem A Mao dìu lên giường, nghẹn giọng nói: ” Công lực của Vô Nguyệt là A Mao cho, cho nên lúc tán sẽ đau chút.”

Nhiếp Chính nhíu mi: “Vô Nguyệt, ngươi trở về nghỉ đi, ngươi như vậy đại ca nhìn thật sự là lo lắng.”

Lam Vô Nguyệt ngay cả khí lực lắc đầu đều không có , Diệp Địch tiếp tục giải thích: “Phương đại ca cùng sư phó có chuyện muốn cùng chúng ta nói, làm cho chúng ta trước lại đây chờ .”

“Đại ca, ” Lam Vô Nguyệt thở hổn hển mấy hơi, “Ta, không có việc gì… Chậm rãi, thì tốt rồi.”

“Mỹ nhân, ca ca…” tTrong mắt Tiểu Bảo có thủy quang. Lam Vô Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cũng chưa nói ra lời. Diệp Địch lại nhanh trấn an nói: “Cục cưng, Vô Nguyệt không có việc gì, nghỉ tạm mấy ngày sẽ không đau .”

A Mao sờ sờ đầu Tiểu Bảo, cũng làm cho cậu không cần lo lắng. Tán công tuy rằng đau, nhưng vẫn cường hơn so với tổn thương thân mình. Tiểu Bảo nhìn nhìn Quỷ ca ca, nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, nhìn nhìn lại Hảo ca ca, trong lòng hạ quyết định. Cậu nuốt về nóng rát trong mắt, nói cho chính mình, phải mau dưỡng khỏi thân thể.

Bốn người cũng không rõ tâm tư Tiểu Bảo, Diệp Địch nhu ấn huyệt đạo cho Lam Vô Nguyệt, giúp y giảm bớt đau đớn. A Mao vừa thượng dược cùng Tiểu Bảo ngồi ở trong sườn giường tu dưỡng, Nhiếp Chính ngồi ở bên giường một tay nhẹ nắm tay phải Tiểu Bảo nhìn Lam Vô Nguyệt trầm tư, mọi người đều không nói gì.

Đợi trong chốc lát, Phàm Cốt đi vào, phía sau đi theo Phương Du dị thường kính cẩn nghe lời. Vừa thấy trên giường không còn vị trí , Phương Du nhanh chóng chuyển qua cái ghế đặt ở phía sau Phàm Cốt, Phàm Cốt cũng không thèm nhìn tới lão ngồi xuống, Phương Du đứng ở phía sau Phàm Cốt, nghiễm nhiên một bộ dáng tiểu tức phụ bị khinh bỉ.

Tiểu Bảo tò mò nhìn vị lão gia gia xa lạ này, một là tò mò thân phận lão, hai là không rõ lão vì sao nhìn như rất sợ sư phó. Nhìn vào mắt Tiểu Bảo, Phàm Cốt ho nhẹ hai tiếng, nói: “A Bảo, lão là sư đệ của sư phó.”

Sư đệ của sư phó? ! Tiểu Bảo lập tức mềm mại hô: “Sư thúc.”

“A.” Phương Du cẩn thận liếc mắt nhìn sư huynh một cái.

Phàm Cốt không vui nói: “Cái gì sư thúc, gọi lão Phương đại gia.”

Lam Vô Nguyệt còn khó chịu nhịn không được nở nụ cười, Nhiếp Chính mở miệng: “Sư phó, dựa theo bối phận, chúng ta nên xưng Phương đại ca là sư thúc. Bảo tuổi nhỏ, ngài nói như thế nhóc sẽ hồ đồ .”

“Sư thúc.” Tiểu Bảo lại mềm kêu một tiếng.

Phương Du không dám lên tiếng trả lời, sợ lại chọc sư huynh tức giận .

Không đành lòng thấy Phương Du đáng thương như vậy, Lam Vô Nguyệt đề khí một hơi, nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chúng ta lần này ít nhiều có sư thúc ra tay mới không bị bắt đi. Ta có thể bình an trở về, trên đường cũng nhờ sư thúc chiếu cố.”

Tiểu Bảo mắt sáng rực lên, dị thường cảm kích nói: “Đa tạ, sư thúc.”

“A, a, không cần, không cần, hẳn là , hẳn là .” trong lòng bàn tay Phương Du đều xuất mồ hôi .

Nhìn xem sư phó rõ ràng mất hứng cùng sư thúc thật cẩn thận, khóe miệng Tiểu Bảo lộ ra lúm đồng tiền: “Sư phó, sư thúc, hảo.”

“Lão làm sao hảo!” Làm gì ai cũng đều nói chuyện cho gia khỏa này!

Tiểu Bảo chỉ cười, hướng tới sư phó mỉm cười ngọt ngào. Nhìn tươi cười của Tiểu Bảo, dần dần, sắc mặt Phàm Cốt tốt hơn một chút, nhưng vẫn là không cam lòng nói: “Hừ, lũ tiểu tử các ngươi, mới nhận thức lão vài ngày liền giúp lão nói chuyện.”

Lam Vô Nguyệt nhanh chóng nói: “Sư phó, xem ở phân thượng sư thúc nhận sai như thế, ngài liền tha thứ hắn đi.”

“Các ngươi lại biết lão đã đối với ta làm cái gì !”

Nhiếp Chính nói tiếp: “Chuyện sư phó cùng sư thúc, chúng ta làm vãn bối đương nhiên không dám tùy tiện hỏi đến. Bất quá sư thúc tìm sư phó bốn mươi năm, trải qua phong sương, sư phó ngài liền tha thứ sư thúc đi.”

Phương Du đại khí không dám phát, trong lòng lại thập phần cảm tạ mấy tiểu tử này giúp hắn nói tốt. Chuyện quá khứ là hắn không đúng, hắn đã hạ quyết tâm nửa đời sau phải tận tâm hầu hạ sư huynh, thẳng đến tiêu trừ hết tội của mình, nhưng hắn sợ, sợ sư huynh căn bản không cho hắn cơ hội này. Nét mặt già nua của Phàm Cốt có chút hồng, không biết là bị các đồ đệ của mình làm tức, hay là vì nhớ tới chuyện trước kia.

Phương Du đi đến trước mặt Phàm Cốt, ở trước mặt mấy vị tiểu bối đột nhiên quỳ xuống. Đừng nói làTiểu Bảo, ngay cả bọn người Nhiếp Chính đều sửng sốt. Phàm Cốt phất một tiếng đứng lên, thanh âm phát run gầm nhẹ: “Ngươi, ngươi đây là làm gì! Đứng lên!”

“Sư huynh, ta thực xin lỗi ngươi. Khi đó ta không phải người, sư huynh phạt ta thế nào đều được, chỉ là đừng đuổi ta đi.” Phương Du thanh âm nghẹn ngào .

“Sư phó…” Tiểu Bảo không thể nhìn loại sự tình này, lúc này liền muốn khóc.

“Sư phó, ngài liền tha thứ sư thúc đi.” Lam Vô Nguyệt chống đỡ đứng lên, Nhiếp Chính cũng đứng lên: “Sư phó, ngài cho sư thúc lưu lại đi.”

“Sư phó, sư thúc đã cứu, mạng cục cưng.” Diệp Địch không giỏi nói cũng nghẹn ra một câu. A Mao nói không ra lời, hắn vỗ vỗ ván giường, cũng hy vọng sư phó có thể tha thứ sư thúc.

Mắt Phàm Cốt đều đỏ, Phương Du nâng tay hung hăng cho chính mình một bạt tai, nước mắt Tiểu Bảo trào ra : “Sư phó…”

“Ngươi, ngươi lại đến chiêu này!” Khóe mắt Phàm Cốt thế nhưng đã ươn ướt. Phương Du ngưỡng đầu, lão lệ tung hoành: “Sư huynh, ta không cầu ngươi tha thứ ta, nhưng đừng đuổi ta đi.”

“Ngươi đứng lên !” Phàm Cốt khom người đi kéo Phương Du, Phương Du gắt gao bắt được tay hắn, trong mắt là tâm tình lão khó có thể ở trong này nói ra miệng.

“Ngươi đứng lên!”

Phàm Cốt dùng sức đem Phương Du túm lên, nhưng hai tay lại rơi vào trong tay Phương Du, thực nóng.

“Sư huynh…”

Mặt Phàm Cốt đột nhiên bạo hồng, liều mạng muốn rút tay ra: “Ngươi, ngươi lưu lại là được! Buông!”

“Sư huynh! Ngươi nguyện ý cho ta lưu lại ? !” Phương Du gắt gao bắt, không buông.

“Lưu liền lưu, ngươi bắt tay của ta làm gì! Buông ra!”

“Sư huynh!”

Tay buông ra, người lại bị ôm lấy .

“Buông ra!” Trong phòng còn có người khác a!

“Sư huynh! Ta rất cao hứng ! Ta rất cao hứng !”

Trong lòng Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính [!] Một tiếng, hai người chậm rãi ngồi xuống, ngốc lăng nhìn hai vị lão nhân “Ôm nhau” cùng một chỗ ở phía trước, chỉ cảm thấy giống như có điểm không thích hợp. Diệp Địch cùng a Bảo vừa nghe sư phó đồng ý sư huynh ở lại, hai người nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Bảo lại hỉ cực mà khóc, thật tốt quá, sư phó tha thứ sư thúc !

Mấy người tính tình bất đồng, tâm tư cũng không giống nhau.

Một cước đá vào trên đùi Phương Du, thành công cứu ra chính mình, Phàm Cốt rống giận: “Không được ôm ta!”

“Sư huynh, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!”

“Không được…”

Mạnh nhìn thấy mấy người trên giường đang nhìn bọn họ, Phàm Cốt cùng hai chữ “Ôm ta” ngạnh sinh sinh bị hắn nghẹn trở về. Lúc cùng một chỗ hắn sẽ tìm người này tính sổ! Thật sự là thể diện đều quăng đến trước mặt đồ đệ!

Lam Vô Nguyệt hợp thời ra tiếng: “Sư phó, ngài cùng sư thúc có chuyện gì muốn cùng chúng ta nói?”

Cảm kích nhìn Lam Vô Nguyệt một cái, Phương Du nhanh nhảu nói: “Sư huynh, ngươi tới nói đi.”

Phàm Cốt đẩy ra Phương Du kề sát hắn: “Ngồi vào một bên đi!” Phương Du không dám chần chờ, tha qua cái ghế ở bên Phàm Cốt ngồi xuống. Tuy rằng rất muốn, nhưng hắn không dám dán quá thân cận.

Đem ghế hướng tới nơi cách xa Phương Du xê dịch, Phàm Cốt nhìn về phía Nhiếp Chính, mặt lạnh nói: “Nhiếp tiểu tử, sư phó có chuyện hỏi ngươi, sự tình liên quan chuyện các ngươi báo thù, ngươi phải chi tiết trả lời, không được giấu diếm.”

Nhiếp Chính lập tức thu liễm tâm thần, nói: “Sư phó có cái gì có thể hỏi.”

Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng Tiểu Bảo đều khiếp sợ nhìn qua, sự tình liên quan tới báo thù?

Phàm Cốt bình phục cảm xúc vừa rồi bị Phương Du kích khởi, hỏi: “Nhiếp tiểu tử, ta hỏi ngươi, Nhiếp gia đao ở nơi nào?”

Thân mình Nhiếp Chính chấn động, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều chấn trụ, Tiểu Bảo lại là co rúm, cậu thực sợ hãi nghe câu này. Phàm Cốt nhìn chằm chằm Nhiếp Chính, không cho gã nói dối. Nhiếp Chính lấy lại bình tĩnh, trong mắt là do dự, là giãy dụa. Lam Vô Nguyệt ngồi thẳng lên, sắc mặt càng thêm khó coi .

Sau một lúc lâu, Nhiếp Chính mới chậm rãi mở miệng, thanh âm cực nghẹn nói: “Trên đời này, căn bản là, không có Nhiếp gia đao.”

“Đại ca?!” Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch kinh hô, ánh mắt Tiểu Bảo trừng càng lớn.

“Quả nhiên.” Lời nói của Phàm Cốt càng khiến mọi người kinh ngạc, Nhiếp Chính há mồm, chẳng lẽ sư phó đã sớm biết chuyện này?! Phàm Cốt nhìn về phía Phương Du, Phương Du cúi đầu.

“Các ngươi cũng biết hắn là ai?”

“Sư thúc?”

Đầu Phương Du cơ hồ muốn chôn ở ngực mình .

“Hắn chính là Quỷ Khốc Tiếu.”

“Cái gì? !”

Ở đây duy nhất không kinh hô lên chỉ có Tiểu Bảo.

Không để ý tới mấy người chấn động, Phàm Cốt lại nhìn về phía Nhiếp Chính: “Nhiếp tiểu tử, ngươi không nói dối với ta, chuyện tiếp theo lại dễ làm. Quỷ Khốc Tiếu năm đó luyện Hải phách chân kinh, chính là xuất từ Nhiếp gia các ngươi.”

“A!”

Ba huynh đệ đồng thời hút một ngụm lãnh khí, Tiểu Bảo vẫn khó hiểu nhìn nhìn ca ca, nhìn nhìn sư phó.

Phàm Cốt thấy thế, nhíu mi nói: “Nhiếp Chính, ngươi không biết việc này?”

Nhiếp Chính kinh ngốc lắc lắc đầu, tiếp theo, thần sắc Nhiếp Chính mạnh biến đổi, Lam Vô Nguyệt ra tiếng: “Đại ca? Ngươi biết?”

Nhiếp Chính nuốt nuốt cổ họng, khàn khàn rất nhanh nói: “Ta không biết Hải phách chân kinh xuất từ Nhiếp gia. Ngày đó ta kế thừa gia chủ, cha ta giao cho ta một cái hộp, nói cho ta biết Nhiếp gia căn bản không có Nhiếp gia đao, sở dĩ nói như thế chỉ là vì bảo hộ thứ trong hộp. Hắn nói thứ trong hộp là Nhiếp gia đời đời lưu truyền tới nay , vốn hẳn là bị phá huỷ, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, thứ kia vẫn giữ lại. Hắn nói thứ trong hộp tà vật, vạn vạn không thể chạm vào, hắn làm cho ta đem hộp tìm nơi an toàn chôn lên, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được mở ra.”

Phàm Cốt lập tức hỏi: “Ngươi không có xem trong hộp là cái gì sao?”

“Không có, hộp kia bị cha ta khóa lên, chìa khóa tính cả hòm cùng nhau chôn . Cha ta bức ta phát thề độc, trừ phi Nhiếp gia bị diệt môn, nếu không tuyệt đối không được mở racái hộp kia, một khi thất hứa, Nhiếp gia liền đoạn tử tuyệt tôn.”

Nghĩ đến thứ đặt trong hộp có thể là cái gì, tay Nhiếp Chính không nghe sai bảo phát run.

“Đại ca! Nơi đó nhất định chính là Hải phách chân kinh!” Lam Vô Nguyệt là người thứ nhất ngồi không yên.

“Các ngươi ai cũng không cho động ý niệm kia trong đầu!” Phàm Cốt hét lớn, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng. Phàm Cốt mị mắt nói: “Ta biết các ngươi nghĩ cái gì. Có Hải phách chân kinh kia các ngươi là có thể báo thù đi! Các ngươi đã quên Quỷ Khóc Tiếu? Hắn năm đó sau khi luyện Hải phách chân kinh liền biến thành đại ma đầu, toàn bộ võ lâm đều thiếu chút nữa bị hắn diệt, các ngươi muốn làm Quỷ Khốc Tiếu thứ hai sao? !”

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt đều không nói lời nào, trong lòng hai người phiên giang đảo hải. Diệp Địch nhìn hai người, lo lắng hô: “Đại ca… Tam đệ…”

Phương Du thở dài, nói: “Ta biết hai huynh đệ các ngươi muốn báo thù, nhưng chuyện này các ngươi nên nghe sư phó của mình. Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước chính là luyện Hải phách chân kinh, các ngươi cảm thấy bọn họ công phu lợi hại đi. Ta là người từng trải, luyện công phu kia là thật lợi hại , nhưng sẽ trở nên lục thân không nhận, thị huyết thành cuồng, một ngày không giết người đều không thoải mái. Đừng nói là người bên ngoài , dù là thân nhân của mình đều sẽ hạ ngoan thủ. Các ngươi muốn báo thù, ta hiểu được, nhưng vì báo thù đem chính mình biến thành như vậy không đáng. Nghe ta , không đáng, hiểu không?”

“Quỷ, ca ca, Mỹ nhân, ca ca, không luyện, không luyện.” Tiểu Bảo nghe không quá hiểu được, nhưng cậu nghe hiểu được người luyện chân kinh này sẽ biến thành ma đầu, cậu không cần ca ca biến thành ma đầu giống như Diêm La vương.

Nhiếp Chính sờ sờ mặt Tiểu Bảo, miễn cưỡng cười cười. Lam Vô Nguyệt lại là không hé răng. Phàm Cốt tức giận nói: “Nhiếp tiểu tử, báo thù không phải chỉ có một con đường, không phải là các ngươi ra tay thì mới được. Ta hôm nay hỏi ngươi chuyện Nhiếp gia đao, là muốn cho ngươi đem Hải phách chân kinh giao cho Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước. Chỉ có Nhiếp gia mới có Hải phách chân kinh toàn bản.”

“Sư phó!” Lam Vô Nguyệt là người thứ nhất mặc kệ , “Vì cái gì phải cho bọn hắn!” mi tâm Nhiếp Chính nhíu thành chữ xuyên.

“Hồ đồ!” Phàm Cốt lạnh lùng nói, “Tiểu tử ngươi ngày thường rất sáng suốt, lúc này sao vậy lại phạm hồ đồ?! Ngươi nghĩ Hải phách chân kinh là thứ gì tốt sao? Đó là ngoạn ý hại người! Lâm Thịnh Chi tâm tâm niệm niệm muốn bắt Nhiếp Chính vì chính Hải phách chân kinh. Vậy cho bọn hắn, làm cho bọn họ đi luyện, luyện đến cuối cùng bọn họ chính là một Quỷ Khốc Tiếu khác. Cho dù người khác giết không chết gã, gã cũng sẽ giết chính mình.”

Phương Du khuyên nhủ: “Hải phách chân kinh kia ai luyện thì người đó không hay ho. Đám người giang hồ đó cũng không là thứ tốt, Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước sau khi luyện làm cho bọn chúng song phương đi đánh đi, các ngươi vừa vặn có thể thở dốc. Hải phách chân kinh luyện đến cuối cùng tẩu hỏa nhập ma là chuyện sớm hay muộn, các ngươi căn bản không cần ra tay, Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước cũng sống không lâu.”

“Thật vậy chăng?” Diệp Địch nhịn không được ra tiếng. Phàm Cốt cùng Phương Du đều gật gật đầu. Hắn vội vàng kéo kéo Nhiếp Chính: “Đại ca, vậy đem Hải phách chân kinh cho bọn hắn đi.”

Lam Vô Nguyệt cắn môi, không thể chính tay đâm chết địch nhân, nợ máu trả bằng máu, cho dù Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước đã chết, y cũng không cam lòng. Mi tâm Nhiếp Chính nhíu chặt chậm rãi buông ra, hắn nhìn về phía Lam Vô Nguyệt: “Tam đệ, nghe sư phó cùng sư thúc đi.”

“Đại ca?!”

Lam Vô Nguyệt là không muốn, Diệp Địch lại là vui sướng.

Nhiếp Chính nhẹ nhàng thở ra, hướng tới Tiểu Bảo đang vẻ mặt lo lắng cùng sợ hãi ấm áp cười cười, nhìn cậu nói: “Ta lúc trước có nghĩ tới ý tưởng lấy tới Hải phách chân kinh, sau khi luyện đi báo thù.”

“Quỷ ca ca!” Tiểu Bảo muốn khóc, vươn tay muốn ôm Quỷ ca ca. Nhiếp Chính đè lại thân mình cậu, hướng tới Phàm Cốt đang mang vẻ mặt không vui nói: “Nhưng là, mệnh này của ta là Bảo thật vất vả cứu ra . Vừa nghĩ đến ta sau khi luyện Hải phách chân kinh Bảo sẽ sợ, sẽ không nhận biết ta, ta liền do dự .”

“Quỷ ca ca, không luyện, không luyện.”

Nhiếp Chính sờ sờ ánh mắt Tiểu Bảo, vẻ mặt thoải mái nói: “Không luyện, Quỷ ca ca luyến tiếc Bảo.” Ngẩng đầu, nhìn về phía huynh đệ, “Cũng luyến tiếc rời đi huynh đệ thật vất vả mới tìm được.”

Tiểu Bảo nở nụ cười, lại muốn khóc.

Lam Vô Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của đại ca, khớp hàm buộc chặt chậm rãi buông ra, cuối cùng, không cam lòng nói: “Ta nghe đại ca .”

“Ngươi này xú tiểu tử, còn ngại chọc phiền toái cho sư phó không đủ nhiều đi.” Phàm Cốt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhiếp Chính thật sâu hút mấy hơi thở, lại thật mạnh phun ra, sau đó nghiêm mặt nói: “Hộp kia ta chôn ở dưới mặt lò phòng bếp Nhiếp gia trang.”

“Mặt lò?” râu Phương Du dựng thẳng lên, “Ngươi sẽ không sợ bị thiêu?”

“Hộp kia là huyền thiết tạo ra, hơn nữa nơi ta chôn rất sâu, cho dù nồi chảo lật cũng đốt không đến.”

Phương Du vừa nghe, lập tức nói: “Nói cho ta biết phòng bếp ở vị trí nào của Nhiếp gia trang, ta đi lấy.”

Lam Vô Nguyệt ra tiếng: “Sư thúc, Lâm Thịnh Chi nhất định có phái người thủ ở nơi đó, ngươi một mình đi rất nguy hiểm .”

“Ta còn sợ hắn?” Phương Du khinh thường nói: “Hắn luyện Hải phách chân kinh, ta là không còn cách nào khác với hắn, nhưng lấy công lực hiện tại của hắn còn không phải đối thủ của ta, những người khác ta còn không để vào mắt.”

Phàm Cốt đứng lên: “Ta đi.”

“Sư huynh ( sư phó )!”

Phàm Cốt oán hận quét mắt Phương Du một cái: “Ta không tin ngươi. Ngươi có thể nhẫn nhịn không có nhìn trộm, không trộm luyện?”

“Sư huynh!” Phương Du cũng đứng lên, “Ta thật vất vả mới phế đi công phu Hải phách chân kinh, sao có khả năng lại đi luyện!”

“Hừ! Ta không tin ngươi, ta tự mình đi lấy.”

“Ta đây cùng đi với ngươi.”

“Cút ngay! Không được theo ta.”

“Sư huynh…” Phương Du vừa muốn quỳ , Phàm Cốt bỏ lại lão trực tiếp chạy ra ngoài.

“Sư huynh! Đừng bỏ lại ta!”

Hai vị lão nhân gia một trước một sau chạy, thân mình Lam Vô Nguyệt mềm nhũn, ngã xuống giường, rất là bực mình hừ: “Cha vì sao không nói sớm? Vì sao không nói sớm?”

“Sớm nói ngươi phải đi luyện?” Nhiếp Chính đá đá y, “Đừng động ý niệm này trong đầu, muốn luyện cũng là đại ca đi luyện.”

“Không luyện! Không luyện!” Tiểu Bảo sợ hãi kêu lên.

“Không luyện, không luyện, cục cưng, ca ca không luyện.” Diệp Địch nhanh dỗ, Nhiếp Chính cũng nhanh hống: “Quỷ ca ca nói giỡn , Quỷ ca ca luyến tiếc Bảo .”

Lam Vô Nguyệt khó khăn lật người, phun ra ngụm hờn dỗi: “Ta cũng chỉ là ngẫm lại, nếu thật muốn ta luyện ta cũng sẽ do dự. Bất quá không nghĩ tới, sư thúc dĩ nhiên là Quỷ Khốc Tiếu. Khó trách vừa tới ngày đó sư phó sẽ hỏi chúng ta Quỷ Khốc Tiếu đã chết chưa.”

Nhiếp Chính đối với cái này từ chối cho ý kiến, hắn chỉ là lo lắng Tiểu Bảo. Cúi đầu hôn hôn Tiểu Bảo, hắn thấp giọng nói: “Bảo, thực xin lỗi.”

“Ca ca?” Thực xin lỗi cái gì?

Nhìn hai mắt Tiểu Bảo hồn nhiên, Nhiếp Chính cười cười: “Không có gì, ca ca cho ngươi chịu ủy khuất .”

“Không ủy khuất, không ủy, khuất.”

Lam Vô Nguyệt nghe ra trong lời nói đại ca có chuyện, y khởi động thân mình, nói: “Đại ca, ta trở về nằm.”

“Hảo, ta mang ngươi đi.”

Nhiếp Chính lấy qua hai gậy, Lam Vô Nguyệt miễn cưỡng đứng lên, không cho nhị ca dìu mình, y theo đại ca đi ra.

“Ta đi phòng bếp.” Diệp Địch cũng đứng dậy rời đi.

Ngửa đầu nhìn ba vị ca ca đều đi rồi, Tiểu Bảo vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Đại ca ca, Quỷ ca ca Mỹ nhân ca ca sẽ không luyện công phu kia đi. A Mao sờ sờ mặt Tiểu Bảo, bảo cậu không cần lo lắng, hắn sẽ nhìn hai người bọn họ.

Mang Lam Vô Nguyệt trở về nhà gỗ của mình, Nhiếp Chính lúc này mới mở miệng nói: “Chúng ta ở trước mặt Bảo mặt nói muốn tìm Lâm Thịnh Chi báo thù, có phải hơi quá đáng hay không?”

Lam Vô Nguyệt tê liệt ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại. Diệp Địch đóng cửa, ở bên giường buồn rầu ngồi xuống, thấp giọng nói: “Đại ca, Tam đệ, đừng cho cục cưng thương tâm.”

“Là ta không đúng.” Nhiếp Chính rất tự trách, mặc kệ hắn có bao nhiêu hận Lâm Thịnh Chi, đều không nên quên sự thật Tiểu Bảo là con Lâm Thịnh Chi. Lam Vô Nguyệt khẽ hừ một tiếng, mở miệng: “Tiểu Bảo có phải con Lâm Thịnh Chi hay không còn rất khó nói.”

“Vô Nguyệt?”

“Tam đệ! Ngươi không cần nói bừa!”

“Ta không nói bừa.” Lam Vô Nguyệt mở mắt ra, “Nhị ca, ngươi ấn ấn cho ta, đau muốn chết.” Diệp Địch theo sát ấn cho y, thúc giục: “Ngươi nói mau!”

Lam Vô Nguyệt mềm nhũn nói: “Này phải hỏi rõ trước thân thế Tiểu Bảo, chuyện nương nó. Cũng không biết sư phó có biết hay không. Vừa rồi Tiểu Bảo ở đó, ta không tiện hỏi. Nhị ca, nơi này đau quá, ngươi nhẹ chút a.”

“Hảo hảo, ngươi nói mau là chuyện sao vậy.”

Nhiếp Chính cùng Diệp Địch đều khẩn trương cực kỳ, Lam Vô Nguyệt đem chuyện trên đường Phương Du nói với y nói lại một lần, tiếp đó hướng hai người đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Nếu dưỡng công của Tiểu Bảo quả thật là nương nó truyền cho, vậy nương nó cực có khả năng chính là thánh nữ Thiên Nhất giáo. Nói vậy Tiểu Bảo lại không thể là con Lâm Thịnh Chi, cho nên ta mới nói này phải hỏi trước rõ ràng lai lịch nương Tiểu Bảo.”

“Ta đi hỏi sư phó!” Nhiếp Chính chống hai gậy liền đi ra ngoài.

“Đại ca! Ta cùng đi với ngươi!” Diệp Địch bỏ lại Lam Vô Nguyệt cũng chạy. Lam Vô Nguyệt cả người đau đến không được ghé trên giường, thử vài lần cũng không đứng lên, liền buông tha cho ý niệm cùng đi ra ngoài.

>>Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.