“Nhiếp gia một nhà chết thảm trên tay Lâm Thịnh Chi, các ngươi sao không vì Nhiếp gia báo thù? !”
“Ác đồ! Ngươi đừng tưởng lại nói xấu Lâm minh chủ, ngươi giết ba vị phu nhân của minh chủ, còn giết nhi tử minh chủ, ngươi mới là ác đồ chân chính! Nhiếp gia một nhà đều là bị Diệp Địch độc chết , ta thấy ngươi nhất định chính là đồng bọn của Diệp Địch!”
“Các ngươi là đám hỗn đản chẳng phân biệt được thị phi!”
Hung hăng đâm thủng ngực một người, Lam Vô Nguyệt chỉ cảm thấy ngực có đoàn hỏa đang thiêu. Nhiếp gia một nhà chết thảm, những người này không cần nghĩ cũng biết là muốn Nhiếp gia đao. Cha nương! Nếu các ngươi bên dưới có biết, chẳng phải thất vọng đau khổ? !
“Các ngươi nói là ta giết, vậy đó là ta giết, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng chạy!”
Đây là giang hồ đạo nghĩa theo như lời cha sao? Đây là nhân nghĩa chi sĩ theo như lời cha sao? Tất cả đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
“Lam huynh đệ, tốc chiến tốc thắng, không cần bị bọn họ bám trụ!”
“Bọn họ còn không xứng ta tiêu phí công phu!”
Bên tai tràn ngập tiếng đao kiếm, tiếng hô đau còn có các loại mắng chửi, Tiểu Bảo gắt gao cắn miệng, nước mắt rơi. Nhị nương, tam nương cùng tứ nương đều đã chết? Cậu không tin, cậu không tin Mỹ nhân ca ca sẽ giết Nhị nương, tam nương cùng tứ nương, cũng không tin Mỹ nhân ca ca sẽ giết đệ đệ. Tuy rằng đệ đệ không thích cậu, nhưng đó là đệ đệ của cậu. Nương nói qua muốn cậu thương yêu đệ đệ. Nhị nương… Cậu không muốn tin tưởng Nhị nương đã chết, ngày hôm qua Nhị nương còn giống như cho cậu bạc, còn ôm lấy cậu.
Chung quanh im lặng xuống, Tiểu Bảo cảm giác được Hảo ca ca đang ôm mình cử động , sau đó cậu nghe được thanh âm Mỹ nhân ca ca: “Nhị ca, đi thôi.”
“Vô Nguyệt, chuyện là thế nào?”
“Không biết. Ta hận Lâm Thịnh Chi, nhưng tuyệt sẽ không giết thê nhi của hắn. Lâm Thịnh Chi tâm ngoan thủ lạt, thực có thể là hắn giá họa ta. Đám ngu xuẩn này căn bản không nghĩ ta cũng sẽ không có thuật phân thân, sao có khả năng một bên chạy trối chết, một bên còn có thể chạy đến ngoài mấy ngàn dặm đi giết người. Bọn họ thầm muốn Nhiếp gia đao, ta nói cái gì bọn họ đều sẽ không tin.”
“Vô Nguyệt, ngươi bị thương.”
“Tiểu thương. Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm một chỗ ẩn thân. Con chim kia, một ngày nào đó ta phải bắt nó nướng.”
“Ân! Ta và ngươi cùng nhau nướng.”
“A, đi thôi.”
Tiểu Bảo khóa ở trong thảm nở nụ cười, quả nhiên, quả nhiên không phải Mỹ nhân ca ca làm. Mỹ nhân ca ca đều có thể bất kể cậu là nhi tử của Diêm La vương, thương cậu như vậy, càng không thể giết Nhị nương các nàng.
Có người rớt ra thảm, vẻ mặt đau lòng lau đi nước mắt cậu: “Cục cưng, không sợ.”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không sợ.” Cho dù sẽ chết, cậu cũng không sợ.
Lam Vô Nguyệt cưỡi ngựa đi vào bên người nhị ca, trịnh trọng nói: “Tiểu Bảo, ta không có giết thê nhi Lâm Thịnh Chi.”
Tiểu Bảo cố gắng ngẩng đầu, hướng Mỹ nhân ca ca cười: “Biết, biết, Mỹ nhân, ca ca hảo.” Trong mắt là đau lòng đối với Mỹ nhân ca ca, trên người Mỹ nhân ca ca có thật nhiều huyết.
Vươn tay nhẹ nhéo cái mũi Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt kéo kín thảm: “Ngủ đi, không cần nghĩ nhiều, thân mình ngươi hiện tại cũng không thể khóc. Ca ca sẽ điều tra ra là ai giết các nàng.”
“Ân.”
Nhắm mắt lại, Tiểu Bảo ở trong lòng khóc, Nhị nương…
………….
Cầm gương đồng xem xét vết thương trên mặt mình, Phan Linh Tước tâm tình thấp trầm hồi lâu lộ ra một chút tươi cười. Linh dược Tước trang quả nhiên hữu hiệu, vết thương trên mặt gã chỉ còn lại có mấy ấn nhạt, tin tưởng tiếp qua một hai tháng, gã sẽ có thể khôi phục tuấn tú ngày xưa. Buông gương đồng, Phan Linh Tước nói: “Đêm nay không nghỉ , ngày mai ta sẽ nhìn thấy Lam Vô Nguyệt.”
“Hồi trang chủ, Tước điểu vừa mới báo lại, chúng ta cách Lam Vô Nguyệt chỉ có mấy dặm . Người của Côn Sơn phái lúc này hẳn là đã đuổi theo bọn họ , cho nên chậm nhất sáng mai, trang chủ có thể đuổi theo Lam Vô Nguyệt. Lâm minh chủ cũng sắp đến .”
“Vậy thật tốt quá.”
Phan Linh Tước nhìn xiêm y của mình, không quá vừa lòng, quá cũ. Ngày mai nhìn thấy Lam Vô Nguyệt, gã phải mặc một thân y phục hỉ khí (mang không khí vui mừng) mới được. Mở ra mộc tương bên người, Phan Linh Tước mang ra một kiện lưu kim trường sam quất sắc (màu cam nâu viền vàng),đây là một kiện xiêm y gã thích nhất.
Bên kia, Lâm Thịnh Chi lại là đang ra roi thúc ngựa chạy đi, hắn muốn ngăn lại Lam Vô Nguyệt trước khi Phan Linh Tước đuổi theo y. Hắn không rõ Lam Vô Nguyệt có biết chuyện năm đó là do hắn gây nên hay không, chỉ cần Lam Vô Nguyệt sống, đối với hắn chính là một cái uy hiếp, cho nên Lam Vô Nguyệt phải chết. Còn về Nhiếp Chính, hắn ngược lại cũng không lo lắng.
Người nọ đã bị phế, bộ dáng cũng thay đổi rất nhiều, cho dù gã nói chính mình là Nhiếp Chính, cũng sẽ không có người tin tưởng. Hơn nữa, tin tưởng thì đã sao? Hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội lắm miệng. Lúc này hắn sẽ không tiếp tục nương tay, sau khi bắt đến Nhiếp Chính mặc kệ có thể hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao hay không, hắn cũng phải giết gã. Có mấy tàn trang Hải phách chân kinh mà Phan Linh Tước cho hắn, đương kim võ lâm có ai có thể là đối thủ của hắn? Đợi hắn hiểu thấu đáo nội công tâm pháp của mấy tờ kia, dù là Phan Linh Tước cũng phải kiêng kị hắn ba phần.
……………..
Một tay cầm kiếm, Lam Vô Nguyệt tựa vào thân cây nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, Chu đại ca trên người đồng dạng treo đầy sắc hồng ngồi ở một đầu khác thở. Tiểu Bảo nằm ở bên người Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch vì bốn người thu xếp cái ăn, tiểu Bối ở trên cây canh gác. Con ưng kia lại không biết bay đến nơi nào, cách thôn trấn tiếp theo còn có vài dặm ,Chuđại ca cùng Lam Vô Nguyệt ở trong rừng tìm một góc cây cối nhiều, dễ dàng cho ẩn thân nghỉ chân.
Tối rồi, trong rừng càng phát ra lạnh lẽo, Diệp Địch điểm hai đống lửa sưởi ấm. Bánh bao nướng ở giữa đống lửa phát ra từng trận hương khí. Diệp Địch cho Lam Vô Nguyệt,Chuđại ca mỗi người một cái, hắn xé mở bánh bao, đem phần mềm mại bên trong đút cho Tiểu Bảo, phần cứng rắn liền vào bụng Diệp Địch. Bọn họ không có mua quá nhiều thức ăn, chỉ là một ít bánh bao cùng bánh bột ngô. Mấy đại nhân thật ra có thể được thông qua, nhưng Tiểu Bảo cần ăn tốt hơn , loại thời điểm này có thức ăn đã là không dễ dàng . Tiểu Bảo không sợ khổ, cho dù là bánh bao, cậu cũng thấy ngọt ngào, chỉ cần cùng các ca ca một chỗ, chuyện có khổ hơn nữa cũng sẽ biến thành ngọt.
Lam Vô Nguyệt không ăn, y nhắm mắt tựa hồ là đang ngủ . Diệp Địch cùngChuđại ca cũng không gọi, làm cho y ngủ. Mục tiêu của những người đó là Lam Vô Nguyệt, dọc theo đường đi y mệt muốn chết rồi.Chuđại ca mấy ngụm cắn xong một cái bánh bao, liền xách lên đao. Côn Sơn phái trưởng lão bị giết, mọi người đuổi bắt Lam Vô Nguyệt, động tĩnh lớn như thế Nhị trang chủ bọn họ nhất định sẽ biết. Hắn tin tưởng lúc này mập mạp đã tìm được Nhị trang chủ, bọn họ hiện tại cần phải làm là tiếp tục kiên trì , kiên trì đến khi Nhị trang chủ bọn họ đến.
“Chi chi chi chi! !”
Đột nhiên, tiểu Bối phát ra tiếng thét chói tai, Lam Vô Nguyệt mở choàng mắt từ trên đất nhảy dựng lên, kiếm nơi tay. Diệp Địch đang uy Tiểu Bảo uống nước nhanh chóng siết chặt miệng túi nước da dê, ôm lấy Tiểu Bảo lên ngựa.
“Chi chi chi!” Tiểu Bối hướng về phía đông nam nhe răng.Chu đại ca một đao vươn ra đống lửa, chung quanh lâm vào hắc ám. Xa xa, nhiều điểm đuốc hiện lên, người đến không ít. Chu đại ca cùng Lam Vô Nguyệt nhìn nhau, hai người cũng lên ngựa, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng nói: “Nhị ca, đi!”
Lam Vô Nguyệt dẫn đầu giục ngựa chạy vội,Chuđại ca theo sát ở bên Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch hộ Tiểu Bảo đi theo phía sau hai người, tiểu Bối ở trên lưng Diệp Địch, chặt chẽ chú ý hậu phương.
Trên trời truyền đến tiếng ưng kêu, Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, điểm đuốc ở phía sau bọn họ như ẩn như hiện, những người đó đã truy lại đây , tựa hồ không ít. Y nhanh chóng nói: “Nhị ca,Chuđại ca, nếu tình huống không đúng liền đem độc phấn tát ra ngoài.”
“Hảo!”
Độc phấn có hạn, hơn nữa Phàm Cốt cho cũng bất quá ba bình, Lam Vô Nguyệt hết sức tiết kiệm, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không dùng.
“Chi chi chi!” Tiểu Bối lại kêu , Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn lên, cảm thấy kinh hãi. Y lập tức nhìn về phía trước, lúc nàyChuđại ca cũng phát hiện khác thường , hai người đồng thời kêu: “Bọn họ muốn vây quanh chúng ta!”
“Nhị ca, bên này!”
Ba người lại chạy đến một phương hướng khác, tiếng vó ngựa cơ hồ theo các phương hướng của cánh rừng truyền đến, thỉnh thoảng có người kêu lớn: “Bắt lấy bọn họ! Đừng cho bọn họ chạy thoát!”
Lam Vô Nguyệt vừa liều mạng quất mông ngựa, vừa không ngừng quay đầu nhìn, những người đó bị bọn họ bỏ ở xa xa. Đô Môn bảo có đệ nhất đại mã trang ở phía bắc, ngựa của Lam Vô Nguyệt là một lương câu (hảo mã) mà Trang Đông Dương riêng vì y tuyển, cước lực không phải ngựa trung nguyên bình thường có thể so sánh. Có lẽ là nhìn ra ngựa của bọn Lam Vô Nguyệt chạy trốn nhanh, những người đó một bên vây truy chặn đường, một bên bọc đánh, hạ quyết tâm phải bắt được Lam Vô Nguyệt.
“Vô Nguyệt! Phía trước!”
Diệp Địch hô lớn, Lam Vô Nguyệt đang nhìn về phía sau thoáng quay đầu, không khỏi cắn răng. Nhanh chóng nhìn nhìn tả hữu, y quay đầu ngựa lại: “Bên này!”
“Ác đồ, ngươi đừng hòng chạy!” Mà một bên kia cũng xuất hiện rất nhiều người.
“Đáng chết!”
Lại một lần quay đầu ngựa lại, Lam Vô Nguyệt lúc này buông tha cho chạy trốn, bọn họ bị vây trụ.
“Lam huynh đệ, bọn họ không sợ chết, chúng ta lại có gì đáng sợ ? Đao của gia gia đang khát , đang muốn uống chút máu ni.”Chu đại ca kéo lại ngựa, rút đao ra.
“Nhị ca, ngươi hộ kĩ Tiểu Bảo.”
Lam Vô Nguyệt rút ra kiếm.
Phía sau, bọn người đuổi theo y rất nhanh chạy đến, đuốc chiếu sáng trời đêm, Lam Vô Nguyệt,Chuđại ca cùng Diệp Địch bị bao quanh. Một vị nam tử đầu đội bạch lăng (khăn tang),mặc áo tang cưỡi ngựa lên trước, phẫn hận nhìn Lam Vô Nguyệt: “Ta là Côn Sơn phái nhị đệ tử Đổng Vĩ Lương, ngươi giết sư phụ ta, giết đại sư huynh ta, hôm nay, đệ tử Côn Sơn phái chúng ta phải vì sư phụ cùng sư huynh báo thù!”
“Báo thù! Nợ máu trả bằng máu!”
Lam Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhấc lên mũ sa. Các đệ tử Côn Sơn phái ở phía trước y vừa thấy bộ dáng đó, sửng sốt.
“Nợ máu trả bằng máu… Nói thật hay. Lam Vô Nguyệt ta vừa vặn cũng có nợ máu muốn tìm người trả.”
Lời của t vừa rơi xuống, mấy vị đệ tử lớn tuổi bao gồm nhị đệ tử trong Côn Sơn phái trước tiên có chút hồ đồ, qua một lát thần sắc bọn họ chấn động, Lam Vô Nguyệt?! Nhiếp gia Lam Vô Nguyệt?!
Có mấy đệ tử trẻ tuổi cũng không biết Lam Vô Nguyệt là ai, kêu lên: “Sư huynh, cùng y nói nhảm cái gì! Mau bắt lấy y, báo thù cho sư phụ cùng sư huynh!”
Nhị đệ tử cẩn thận đánh giá Lam Vô Nguyệt một phen, Lam Vô Nguyệt trong đồn đãi có một bộ dáng tuyệt sắc, người này bộ dạng vô song, chẳng lẽ thật sự là y? Nhưng Nhiếp gia tam huynh đệ không phải đều đã chết sao?
Lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi: “Ngươi nói ngươi là Lam Vô Nguyệt, có thể có bằng chứng gì?”
“Lam Vô Nguyệt ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, phải chính là phải, không phải sẽ là không phải, không cần gạt người. Hơn nữa, các ngươi còn không đáng để ta lừa.”
“Ngươi!”
“Vô Nguyệt không có gạt người!” Diệp Địch nhịn không được ra tiếng .
“Ngươi là ai?”
“Ta là, ta là Diệp Địch! Là nhị ca Vô Nguyệt!”
Những lời này của Diệp Địch lại làm cho một ít người bị thật lớn đánh sâu vào. Diệp Địch? Diệp Địch hạ độc hại chết cao thấp Nhiếp gia? !
Ánh mắt những người đó làm Diệp Địch đau đớn, hắn hô to: “Ta không có hạ độc! Cục cưng cùng Tam đệ đều nói ta không có hạ độc!”
“Nhị ca, không cần cùng bọn hắn vô nghĩa, bọn họ cùng Lâm Thịnh Chi là cá mè một lứa.” Đối với lũ người giang hồ này, trong lòng Lam Vô Nguyệt chỉ có hận.
“Không thể bất kính với minh chủ!” Nhị đệ tử cả giận nói, “Diệp Địch hại chết cao thấp Nhiếp gia, thiên hạ đều biết. Ngươi không chỉ không báo thù vì cha nương cùng huynh trưởng chết đi, ngược lại bao che hung đồ, các ngươi mới là cá mè một lứa!”
“Độc sát cả nhà Nhiếp gia là Lâm Thịnh Chi, các ngươi đều bị hắn lừa. Hắn mơ ước Nhiếp gia đao, sau khi sự thành lại giá họa cho Diệp huynh đệ, hắn mới là ác đồ chân chính!”Chuđại ca nghe không nổi nữa, hận không thể cạy mở đầu những người này.
“Minh chủ?” Nhị đệ tử thần sắc có hai phần chần chờ.
“Sư huynh, không cần nghe bọn họ ăn nói bừa bãi. Bọn họ một kẻ họ Lam, một kẻ họ Diệp lại luôn mồm xưng chính mình là người Nhiếp gia. Vì sao Nhiếp gia mọi người đã chết, bọn họ vẫn sống ? Theo ta thấy chuyện của Nhiếp gia nhất định là hai người bọn hắn đồng mưu gây nên, sau khi bị minh chủ phát hiện bọn họ liền nói xấu minh chủ. Nhị sư huynh, không cần bị bọn họ lừa!”
“Vương bát đản! Lâm Thịnh Chi cho ngươi ưu việt gì!” kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt mang theo lửa giận bay ra ngoài, đâm xuyên qua cổ người nọ.
“Lam Vô Nguyệt! Ngươi khinh người quá đáng!” Nhị đệ tử bị chọc giận. Lam Vô Nguyệt lười lại cùng bọn họ vô nghĩa, trực tiếp giục ngựa vọt qua. Khi lướt qua kẻ bị y đâm chết, hai chân y kẹp chặt bụng ngựa, khom người một tay rút lên kiếm của mình. Ngay khi Lam Vô Nguyệt lao ra, đao trong tay Chu đại ca cũng giơ lên , tiếng chém giết vang trời.
Diệp Địch phải bảo hộ Tiểu Bảo, hắn võ nghệ cũng không cao cường. Hiểm hiểm tránh đi đao kiếm huy đến, hắn xuống ngựa trong lúc hỗn loạn đi đến phía sau một khối đá lớn, tiếp đó buông Tiểu Bảo. Mở ra thảm, hắn hôn lên Tiểu Bảo đã sắc mặt trắng bệch, bị dọa hư rồi, tiếp theo kéo qua tiểu Bối nhét một lọ dược vào móng vuốt nó.
“Tiểu Bối, xem trọng Tiểu Bảo, đây là độc dược, có người đến ngươi liền tát ra ngoài.”
“Chi chi chi!”
“Hảo, ca ca…”
Tiểu Bảo thực sợ hãi, sợ các ca ca bị thương.
“Không sợ, không sợ.” Lại hôn hôn Tiểu Bảo, kéo thảm, Diệp Địch rời khỏi tảng đá, hô to hướng tới bọn người Côn Sơn phái đang vây công Lam Vô Nguyệt cùng Chu đại ca: “Ta không có hạ độc! Không có hạ độc! Là Lâm Thịnh Chi! Là Lâm Thịnh Chi! Không được làm bị thương huynh đệ ta! Không được làm bị thương huynh đệ ta!”
“Chuđại ca!”
Một kiếm chặt bỏ đầu một người đang đối phó nhị ca, Lam Vô Nguyệt quay đầu hô to.Chuđại ca đá văng ra một người, một tay sờ vào trong lòng, phất lên bột phấn trắng.
“A a a, độc! Là độc!”
“Diệp Địch! Giết Diệp Địch! Hắn có độc!”
“Các ngươi đều đi tìm chết đi!”
Lam Vô Nguyệt liều mạng , nội công mà A Mao cho y bị điều động đến cực hạn, một chút cũng không thèm quan tâm chính mình có thể chịu được hay không. Những người này, đều đáng chết!
Trong ác chiến liên tục, lại một đám người xuất hiện ở trong rừng, kẻ cầm đầu nhìn thấy phía trước đám người chém giết cùng một chỗ liền đánh cái thủ thế, đám thủ hạ đang muốn tiến lên chợt ngừng lại.
Xuống ngựa, Lâm Thịnh Chi nhìn phía trước, qua một lát nói: “Lam Vô Nguyệt công phu tăng lên không ít, làm cho người của Côn Sơn phái trước tiêu hao nhuệ khí của y đi. Phan Linh Tước đến đâu rồi ?”
“Hồi lão gia, Phan trang chủ cũng sắp đến .”
“Gã cũng sắp?”
Lâm Thịnh Chi nhíu nhíu mày: “Vậy không dễ làm . Thôi, người của Côn Sơn phái cũng không thể lưu.” Nói xong, hắn bán ra bước chân.
Trên bầu trời, con ưng kia giương giọng kêu vài tiếng sau đó lao xuống. Một vị nam tử cưỡi trên con ngựa cao to, thân trường sam quất sắc vươn cánh tay, chỉ chốc lát sau, một con lam ưng dừng ở trên cánh tay gã.
“Ngọc nhi, Nguyệt của ta đâu?”
Lam ưng kêu một tiếng, triển khai cánh bay ra ngoài.
“Nga? Lâm Thịnh Chi cũng đến? Thế nhưng so với ta còn nhanh hơn.” Phan Linh Tước mị hí mắt, vỗ vỗ ngựa, “Nhanh chút, cũng đừng để hắn làm bị thương Vô Nguyệt của ta.”
Con ngựa rất nhanh chạy về phía trước, Phan Linh Tước phát ra cười nhẹ, Vô Nguyệt, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]