“Ô ô… Sư phó… Ca ca…” 
Trên giường, Tiểu Bảo đau đến mức mặt đều đờ ra. Nhiếp Chính biết Tiểu Bảo vừa đến đầu tháng cùng mười lăm thì thân mình sẽ đau, hắn nhìn không thấy chỉ biết là Tiểu Bảo đau, cũng chỉ có thể cảm nhận được một nửa thống khổ của Tiểu Bảo. Nhưng Phàm Cốt, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao bất đồng, bọn họ là trơ mắt nhìn Tiểu Bảo đau đến run rẩy, co rụt, vẫn là không có biện pháp. 
“Sư phó, Tiểu Bảo rốt cuộc là bệnh gì!” Lam Vô Nguyệt một tay lau từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán lẫn nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, lòng nóng như lửa đốt. A Mao nắm tay Tiểu Bảo, mao trên mặt dính đầy lệ của chính hắn. Phàm Cốt một tay tham mạch Tiểu Bảo, sắc mặt ngưng trọng, không có trả lời. 
Tiểu Bảo đau đến mức cái gì cũng đều thấy không rõ, cậu cảm giác lần này so với mỗi một lần trước đều đau hơn. Vô ý thức khóc kêu sư phó cùng ca ca, cậu chỉ cảm thấy đau quá đau quá. 
A Mao không tiếng động bồi Tiểu Bảo khóc, hai bàn tay to phân biệt nắm chặt tay Tiểu Bảo, để tránh nhóc làm bị thương chính mình. Tiểu Bối vẫn như dĩ vãng ngồi ở bên gối cúi đầu khóc. 
“Sư phó… Ô… Ca ca…” 
Mồ hôi thấm ướt xiêm y Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt một tay lấy qua thân xiêm y vừa thấy liền biết là của Tiểu Bảo đặt ở chân giường, còn chưa có mở miệng, A Mao đã lấy qua đây, hơn nữa còn nâng dậy Tiểu Bảo. Cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi/1901542/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.