Sáng hôm sau.
Trình An Nhã lờ đờ mở dần dậy, đập vào mắt cô là ánh sáng của ánh mặt trời chiếu vào. Cô ngồi bật dậy giật mình mồ hôi bắt đầu chảy, cô run người lên.
- " Chói....chói quá " Cô lấy tay che mắt mình, tay ôm đầu.
Cứ hễ nhìn thấy ánh sáng là nhìn kĩ ức đen tối những âm thanh man rợ đáng sợ kia liền ùa về trong đầu cô.
- " Sáng quá, đừng mà đừng mà " Cô nhắm chặt mắt tay quơ quào làm rớt cả bình hoa trên bàn.
Cô bây giờ vô cùng hoảng loạn, cô rất sợ ánh sáng thân thể run lên bần bật. Cô la lên vì sợ hãi, lúc này Dạ Hạo Hiên bênh ngoài vừa đến cũng nghe thấy tiếng động anh nhanh chân chạy vào phòng mở tung cửa ra, thấy cô đang hoảng sợ như thế anh liền đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi đi đến ôm cô.
- " Nhã Nhã em làm sao vậy? Em ổn không? "
- " Chói mắt...chói mắt quá....chói..." Giọng cô khàn đặc nước mắt tương chảy run run mà nói.
Dạ Hạo Hiên nghe vậy liền vội đứng lên đến cửa sổ kéo hết các rèm cửa lại, đi tắt luôn cả đèn điện treo tường.
- " Vẫn còn sáng....chói quá " Cô ôm đầu đau đớn. Dạ Hạo Hiên càng sốt ruột, không còn gì để che đậy ánh sáng nữa. Đối với anh căn phòng này đã tối rồi, anh đi đến ôm cô ấn đầu cô vào lòng mình vì chỉ có như này mới có thể hết ánh sáng mà thôi.
- " Đừng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-xin-loi-anh-den-muon-roi/2967927/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.