Khi Tiêu Lạc thức dậy đã không có ai bên cạnh, anh gãi gãi mái đầu rối xù, chu chu cái miệng nhỏ: "Hừ, em trai thối tha, hôm nay lại không chơi với anh."
Mấy ngày nay Chu Thiệu Kỳ cực kỳ bận rộn, quan mới lên chức phải xử lý rất nhiều thứ cho quen, cả ngày bận sứt đầu mẻ trán, nhìn ai cũng hỏa khí hừng hực, chỉ khi về đến nhà, nhìn đứa nhỏ ngây thơ hắn mới có thể hạ hỏa.
Không có Chu Thiệu Kỳ ở nhà, cuối cùng Tiêu Lạc cũng có thể chạy chân trần trong phòng, ngày nào em trai cũng lải nhải cái gì mà cảm lạnh, chân cóng, thế thì đã sao.
Nhìn Tiêu Lạc chân không chạy nhảy, dì Trương sợ hết hồn, vội vàng cầm dép đuổi theo.
"Cậu Lạc, cậu Lạc, mau đi dép vào, mặt đất lạnh lắm, lát nữa cậu chủ lại trách tôi mất thôi."
Dù sao cũng qua tuổi nửa trăm, dì Trương thở hổn hển nhét dép vào chân Tiêu Lạc, đứa nhỏ không tình nguyện ngồi xuống bàn ăn, dì Trương lại chạy đi múc bát cháo trứng vịt bắc thảo thịt bằm mà anh thích nhất.
Tiêu Lạc cầm thìa múc một miếng, nuốt xuống bụng, rất là thoải mái. Tiêu Lạc không thích ăn cơm, đặc biệt là lúc Chu Thiệu Kỳ không có mặt, nhưng hôm nay anh ăn hết một bát cháo rất ngoan.
Dì Trương cười hì hì rửa bát, món trứng vịt bắc thảo thịt bằm này đã là món mà anh thích lâu lắm lắm rồi, chỉ cần mang món này ra, Tiêu Lạc sẽ lập tức nghe lời.
Nhưng mà, Tiêu Lạc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-trong-tim/1933889/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.