Họ bị nuôi trong núi, tách biệt với thế giới bên ngoài trong ba ngày, bọn buôn người cũng không chia nhóm đi ăn xin như trước, Chu Thiệu Kỳ thăm dò địa hình nơi này, hắn muốn đưa tên ngốc chạy trốn.
Nhân lúc ban đêm phải tranh thủ giờ thay ca của bọn canh gác, lập tức chạy xuống chân núi, tìm người dân, báo cảnh sát. Chờ lâu đến thế mà không thấy tăm hơi của người nhà và cảnh sát, Chu Thiệu Kỳ không chờ nổi nữa.
- --
Nhà họ Chu.
"Bác Nhi, tại sao vẫn chưa có tin tức của Thiệu Kỳ?" – Bà nội Chu Thiệu Kỳ kéo tay Chu Bác, dò hỏi. Trong nhà chính chật kín người, Chu Đình Thịnh cau mày ngồi ở giữa, những người xung quanh cũng không dám lên tiếng.
Chu Bác lắc đầu: "Xin lỗi bà nội, lúc chúng cháu đến nơi thì bọn chúng đã chạy rồi, không để lại manh mối nào, nhưng chúng cháu đã xác định được bọn chúng là người nào."
Mẹ Chu Thiệu Kỳ chờ con mấy ngày đã tiều tụy hẳn đi, trên gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện nếp nhăn, trên mái đầu đen nhánh đã nổi vài sợi tóc bạc, bà lập tức hỏi: "Người nào? Em gái đã biết chưa? Cháu có yêu cầu gì đều có thể tìm em gái."
Chu Bác gật đầu. "Em gái" mà bà nói là dì nhỏ của Chu Thiệu Kỳ, là cảnh sát, chắc chắn dì và đồng đội biết nhiều thông tin.
"Bắt cóc trẻ con, đánh tàn phế rồi kéo đến thành phố xin ăn, vẫn chưa thăm dò được tin tức của bọn chúng, bọn chúng rất gian xảo." – Chu Bác thấp giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-trong-tim/1008110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.