Hồitưởng lại ngày đó gặp được Dụ Bảo Đế, Thiệu Kỳ Á vẫn ấn tượng sâu sắc...
Một buổi chiều thứ năm đầu thu, Thiệu Kỳ Á đang trên lộ trình cố định mỗi tuầncủa mình, trong lúc vô tình đi vào một ngõ nhỏ yên lặng bên trong thành phố náonhiệt, anh xuống xe, tìm được một quán cà phê tên gọi là “Nhật An”...
Đó là một ngôi nhà cổ được cải biến lại thành quán cà phê kiểu Nhật, trước cửacó gốc cây long não xanh biếc, lá rủ trước cửa kẽ lay động, bầu không khí thanhtịnh mà yên tĩnh tản ra một ma lực thần kỳ hấp dẫn người qua đường dừng chânghé lại..
Bên ngoài quán tạo hình bằng gỗ, màu sắc ấm áp bình thản, không gian bày tríthoải mái rộng rãi, cùng với không khí tràn ngập hương cà phê thơm ngát làmngười ta bất giác dứt bỏ ưu phiền, tâm thần sảng khoái vui vẻ.
Thiệu Kỳ Á rất vừa ý với nơi này, vì thế mang cái ly Mamba tới ngồi ở ban cônglầu hai, tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi mà thơ thẩn.
Ánh nắng lười biếng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong không khíphảng phất thấy được những hạt bụi nho nhỏ đang bay lượn, trên mỗi bàn đều bàymột bát sứ nhỏ, bên trong trồng cây cảnh, không có quá nhiều màu sắc tô điểm,không khí thảnh thơi yên ổn.
“Cho tôi một ly Macchiato ít đường, ngồi ở ban công.” Dưới lầu truyền tới âmthanh thanh thuý, sau đó vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lên cầu thang…
Lúc này, đã là bốn giờ chiều, một bóng người nhỏ nhắn sặc sỡ lọt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-trong-long-phuc-hac-tong-tai/2156567/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.