Chương trước
Chương sau
Không thể hỏi, không nên hỏi,cũng không biết hỏi như thế nào, khiến cho Thiệu Kỳ Á buồn bực không vui, ngaycả khi cùng Bảo Đế ăn tối cũng không yên lòng.

Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh Bảo Đế và ngườiđàn ông kia ôm nhau, đâm vào tim anh đau nhói.

Anh không thể mất đi cô! Sau khi hưởng qua hạnh phúc ngọt ngào khi có cô, anhđã không còn có thể khổ sở chờ đợi giống như trước nữa!

“Kỳ Á? Anh đang ngẩn người sao?” Bảo Đế thấy cái nĩa của anh bỗng nhiên dừnggiữa không trung không nhúc nhích, trầm tư suy nghĩ, không nhịn được lên tiếnggọi anh.

Anh hoàn hồn nhìn lại, trông thấy ánh mắt tò mò buồn bực của Bảo Đế.

“Đang suy nghĩ một số chuyện.” Anh qua loa trả lời.

Rốt cuộc muốn nói ra chuyện anh thấy cô và người khác ôm nhau trong mưa haykhông?

Nếu nói ra, anh phải giải thích vì sao lúc tan ca lại xuất hiện ở trước tòa nhàcủa tập đoàn Alston, cũng tương đương với việc thừa nhận thân phận rồi.

Nhưng hai sự việc trộn lẫn mà nói, sẽ làm tình huống trở nên phức tạp, nóikhông chừng Bảo Đế không thể tha thứ anh che giấu cô, cho nên thật sự khôngổn...

“Suy nghĩ việc gì, có thể nói ra không “ Cô cất giọng nhẹ nhàng, nghĩ muốn chiasẻ phiền não cùng anh.

“Chỉ là chuyện công ty thôi, không có gì?” Không thể hỏi thẳng, anh đành phảinói dối.

“Mặc kệ là chuyện gì, em đều muốn chia xẻ với anh, vì sao cái gì anh cũng khôngnói cho em biết?” Cô nhướng đôi mày thanh tú, chu miệng so đo.

Anh lớn hơn cô bảy tuổi, trưởng thành chững chạc hơn cô, gặp việc cũng nhiềuhơn so với cô, cho nên nuông chiều che chở cô, nhưng mà cô không muốn đơnphương hưởng thụ sự bảo bọc của anh, cô cũng muốn đi vào nội tâm anh để hiểu rõanh hơn, cho dù anh không muốn làm cho cô lo lắng phiền não, nhưng cô vẫn muốnchia xẻ cùng anh.

“Bất kể có chuyện gì em cũng đều chia xẻ với anh?” Thiệu Kỳ Á thừa dịp hỏi,không thích tự mình nghi ngờ như vậy.

“Đương nhiên...” Cô trả lời không chút do dự, đến lúc nhớ lại chuyện xảy ra lúcsớm thì không khỏi nghẹn lời.

Có muốn nói cho Kỳ Á việc Lục Đông Văn đến tìm cô không?

Cô vừa mới nói bất kể chuyện gì cũng đều chia xẻ với anh, hiện tại sao có thểgiấu diếm? Dù sao, anh ta tìm đến cô cũng chẳng phải việc gì lớn, bọn họ đãkhông còn quan hệ gì nữa rồi!

Trong lúc Bảo Đế chần chờ mất mấy giây, Thiệu Kỳ Á nhìn thấy vẻ mặt cô biến hóarất nhỏ, lòng lại trầm xuống.

Vì sao cô do dự? Có cái gì không thể nói sao?

Anh thực mâu thuẫn, vừa muốn lại vừa không muốn nghe cô nói, anh hy vọng côthẳng thắn, lại không hy vọng nghe được việc gì làm tổn hại đến tình cảm giữabọn họ lúc này!

Đây... là ghen sao? Thì ra có mùi vị như vậy.

“Xem ra, em cũng có chuyện không thể nói với anh.” Vẻ mặt anh buồn bã, nếu côkhông nói, vậy đại biểu là có vấn đề!

“Không có đâu!” Cô vội vàng phủ nhận, muốn chứng minh sự trong sạch của mình.“Bởi vì mới xảy ra, cho nên em còn chưa kịp nói với anh.”

Tim Thiệu Kỳ Á đập dồn dập, bề ngoài lại bình tĩnh xem cô, lặng lẽ đợi nghetiếp.

“Lúc tan tầm, em thấy Lục Đông Văn đang đợi em ở trước cửa công ty.”

Cô thẳng thắn nói.

“Anh ta muốn làm cái gì?” Anh hơi nhíu mày, muốn biểu hiện phong độ, nhưnggiọng nói lại không giấu được sự căng thẳng.

“Anh ta nói xin lỗi em, khóc lóc kể lể với em.”

“Khóc lóc kể lể?” Anh kinh ngạc cao giọng.

Gặp quỷ, đây là chiêu gì?

Chẳng lẽ Lục Đông Văn lại dùng chính sách tranh thủ sự đồng tình sao?

“Vâng, anh ta nói bị người ta tổn thương, mới biết được cảm giác bị thương thựcđau khổ, cho nên đến xin lỗi em, anh ta nói người kia bắt cá hai tay, không cầnanh ta nữa, nói anh ta không đáng một đồng, khiến anh ta bị tổn thương, anh taôm em vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, thật thê thảm!”

Vốn cô nên nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi người gặp họa, nhưngnhìn thấy một người đàn ông khóc đến bù lu bù loa, cô thật sự không đành lòng.

“Sau đó như thế nào?” Cô không có giấu diếm chuyện Lục Đông Văn ôm cô, làm choanh rất vui mừng, nhưng anh muốn biết cô có bị Lục Đông Văn đả động hay không?

“Cứ như vậy thôi, còn sau đó cái gì chứ?” Cô kỳ quái hỏi lại.

“Anh ta không có đề nghị quay lại? Không có nói muốn em trở lại bên anh tasao?” Thiệu Kỳ Á có phần nóng nảy, không nhịn được hỏi ra nỗi lo lắng tronglòng.

Vấn đề anh hỏi khiến Bảo Đế ngẩn ra. Sao anh lại hỏi như vậy?

Đã nhiều lần, cô thấy được áp lực lo lắng và quan tâm trong đáy mắt anh, nayđột nhiên hiểu rõ. Thì ra, anh lo lắng cô sẽ rời khỏi anh!

Trong lòng xuất hiện tia ngọt ngào, khóe miệng Bảo Đế chậm rãi cong lên, vươntay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, tinh nghịch vuốt ve.

“Anh đang ghen phải không?” Giọng nói của cô rất đắc ý.

Thiệu Kỳ Á tức giận nhìn cô, không có phủ nhận.

“Tuy rằng anh ta nói rất hối hận, nhưng cũng không có yêu cầu quay lại, cũngkhông muốn em trở về bên cạnh anh ta.” Cô cười hôn anh một cái. “Cho dù có, emcũng không thể đáp ứng.”

Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, anh thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì em yêu anh.” Cô cười rất ngọt ngào. Có một người đàn ông như vậy ở bêncô, trong mắt cô sao còn có thể nhìn thấy những người khác nữa!

Thiệu Kỳ Á cũng cười, bởi vì một lời “yêu” của cô, mây đen trong lòng anh liềnbiến mất.

Anh ôm lấy cổ cô, kéo cô đến trước mặt, hôn cô thật sâu.

Anh không nên suy nghĩ lung tung, mà nên tin tưởng chính mình, tin tưởng cô.

※ ※ ※

Trải qua một thời gian ngắn lên kế hoạch và điều tra, những tệ nạn ẩn dấu trongbộ phận thiết kế tập đoàn Alston rốt cục cũng phơi bày.

Trên bảng thông báo của văn phòng dán lên chỉ thị nhân sự mới nhất - nhà thiếtkế Hà Lỵ bởi vì không đảm nhiệm được chức vụ, buộc thôi việc.

Chữ viết lớn tương đối nổi bật, mọi người đều bàn luận về việc này, cũng cónhiều người âm thầm trầm trồ tán thưởng.

Nguyên nhân buộc thôi việc viết rất mơ hồ, chỉ có bốn chữ đơn giản “Không thểđảm nhiệm”, nhưng vì sao không thể đảm nhiệm, quá nhiều ý kiến khác nhau, trừbỏ cấp trên cũng không có ai biết được.

Thời gian trước, đột nhiên tuyên bố trợ lý thiết kế hàng tháng cũng có thể giaonộp tác phẩm thiết kế lên tổng giám, lúc ấy mọi người chỉ cảm thấy đây là thayđổi tốt, sau đó không lâu, tổng giám lại thần thần bí bí muốn toàn bộ nhóm trợlý thiết kế ở lại tăng ca, chia cho mọi người những tập câu hỏi, dùng hình thứckhông cần ghi tên để điền vào, bên trong đều là những câu hỏi về ưu điểm,khuyết điểm cùng với cảm tưởng của cá nhân đối với sự vận hành và thao tác củabộ phận thiết kế.

Nhóm trợ lý thiết kế phần lớn là tuổi còn nhỏ, mọi người nghĩ rằng trả lời câuhỏi là vì cấp trên muốn điều chỉnh đổi mới bộ phận thiết kế, hơn nữa vừa ngheđến không phải ghi tên liền không có cảnh giác, nói thoải mái, có gì khó chịu,thua thiệt hoặc là có đề nghị gì, toàn bộ đều tuôn ra.

Bởi cái gọi là ác giả ác báo, đúng như Thiệu Kỳ Á dự đoán, Hà Lỵ cũng khôngphải lần đầu tiên lấy trộm thiết kế, sớm có nhiều trợ lý mới đã bị cô ta chènép, nhưng e ngại chức quyền và lai lịch của cô ta, nên chỉ có thể nuốt xuốngcơn giận không dám nói gì, lần này đây có tập câu hỏi điều tra, vừa vặn để chonhững người bị ức hiếp này có đường mà tố cáo.

Có chuyện tố cáo rồi, Thiệu Kỳ Á liền bảo Richard nghĩ biện pháp lấy chứng cớ,biết được cấp trên muốn điều tra, nhóm trợ lý cũng không để ý đến chuyện giấutên, tất cả đều không ngần ngại đem tình hình và diễn biến đã trải qua, cùngvới bản thiết kế gốc để so sánh và mục lục thành phẩm đã ra mắt làm thành báocáo trình lên.

Bị nhiều người tố cáo, Hà Lỵ dù miệng lưỡi bén nhọn thế nào cũng không có cáchnguỵ biện nữa, chỉ có thể nhận tội.

Bởi vậy, Thiệu Kỳ Á cho cô ta nghỉ việc, song vẫn nhân hậu không có công bốchuyện cô ta đã làm, cho dù Alston không thể giữ người này lại, cũng không cầnchặn đường lui của cô ta.

Sau khi Dụ Bảo Đế biết tin tức này, cũng không có cảm thấy vui sướng, ngược lạimơ hồ cảm thấy kỳ lạ, lại nói không ra kỳ lạ ở chỗ nào.

Giờ phút này, cô nằm trên ghế sô pha trong nhà Thiệu Kỳ Á, ánh mắt tuy rằngnhìn ti vi, nhưng suy nghĩ trong đầu đã bay loạn rồi.

“Ha, không ngờ em lại xem đài Yo Yo?” Thiệu Kỳ Á vừa tắm rửa xong, mỉm cườiphát hiện cô bạn gái nhỏ đang xem phim hoạt hình.

“Sao? Không có!” Đột nhiên hoàn hồn, Dụ Bảo Đế ngượng ngùng vội vàng chuyểnkênh.

“Xem phim hoạt hình thì phim hoạt hình, có quan hệ gì đâu? Anh cũng sẽ khôngcười em.” Anh ngồi xuống, đem chân Bảo Đế đặt lên chân mình, hai người ở bênnhau vô cùng thân mật và tự nhiên

“Rõ ràng không có xem!” Hai người chênh lệch nhiều tuổi, cô cũng không muốn làmcho anh cảm thấy mình thật ngây thơ.

“Được... Không có không có.” Anh chiều theo cô

“A, anh biết không? Nhà thiết kế trước đây em nói, hôm nay bị công ty cho nghỉviệc đó!” Cô dùng mũi chân chạm chạm vào chân anh, theo thói quen cùng anh chiaxẻ chuyện đã phát sinh trong ngày.

“Anh biết.”

“Biết?” Cô kinh ngạc bật dậy, mắt trợn tròn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”

Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ghé sát vào của Bảo Đế, cùng ánh mắthồ nghi buồn bực, Thiệu Kỳ Á cứng đờ.

Không xong, lỡ lời rồi!

“Anh nói là anh biết, cái loại người như cô ta, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặpma.”

Anh vội vàng sửa miệng, tươi cười giải thích.

“Oh.” Cô lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”, còn tưởng rằng anh đã biết trước! “Nhưngmà, không biết nguyên nhân cho thôi việc là gì, chỉ nói là không thể đảm nhiệmchức vụ.”

“Nhất định là công ty phát hiện hành vi đê tiện của cô ta rồi, bằng không saocó thể vô duyên vô cớ cho thôi việc? Nói không thể đảm nhiệm chức vụ chẳng qualà cho cô mặt mũi nha?” Anh suy luận.

Trên thực tế, Thiệu Kỳ Á đối với chuyện lần này rõ như lòng bàn tay, bởi anhthấy cô bị ức hiếp nên mới điều tra, ngoại trừ giúp cô trút giận, cũng thaycông ty loại bỏ phân chuột.

“Có lẽ là vậy.” Dụ Bảo Đế nhún nhún vai, chấp nhận phân tích của bạn trai,chuyển hướng gối lên đùi anh. “Em cảm thấy thật khéo, ở trong chỗ tối tăm, ôngtrời giống như cũng đang giúp ta.”

“Sao lại nói như thế?” Anh nhẹ hỏi, bàn tay ôn nhu vuốt tóc cô.

“Anh xem, khi thiết kế của em bị lấy trộm, đúng lúc tổng giám lại thông báoquyết định cho trợ lý có thể mỗi tháng trực tiếp nộp bản thiết kế, có phảigiống như người ta vẫn nói, khi một cánh cửa đóng lại trước mắt bạn, Thượng Đếnhất định sẽ vì bạn mà mở ra một cánh cửa khác hay không?” Cô rất nghiêm túchình dung.

“Đúng.” Anh mỉm cười đáp lại, thật cao hứng vì trở thành Thượng đế thay cô mởcửa.

“Còn nữa, tuy rằng em không có làm lớn chuyện Hà Lỵ lấy thiết kế của em, nhưngcô ta cuối cùng vẫn bị công ty cho nghỉ việc, dường như công ty cũng biết sựkiện kia, anh không cảm thấy rất trùng hợp, rất kỳ quái sao?” Cô càng nghĩ càngbuồn bực, chẳng lẽ mình có tâm điện cảm ứng?

“Đâu có gì kỳ quái, điều này cho thấy người đứng đầu cũng có ánh mắt sáng suốtcùng đầu óc minh mẫn.” Thiệu Kỳ Á âm thầm khen chính mình một phen.

Thật ra may là có Dụ Bảo Đế, nếu không anh cũng không biết trong bộ phận thiếtkế lại có tệ nạn như vậy, nói không chừng còn vì thế mà làm bỏ lỡ rất nhiềunhân tài mới!

“Nói đến người này... tổng tài tập đoàn Alston khu vực châu Á tên gọi là ArchilTaylor, cũng là trai đẹp lai ngoại quốc giống anh, nghe nói tuổi cũng cỡ anhvậy, em đến bây giờ còn chưa biết tổng tài trông như thế nào nữa!” Dụ Bảo Đếđối với tổng tài thần bí rất tò mò, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân viên cấpthấp, không có cơ hội nhìn thấy lão đại.

Nghe cô đột nhiên bàn tán về chính mình, trong lòng anh chợt nhảy lên một cái,ho khan.

“Sao lại hiếu kỳ như vậy?” Vì che dấu sự chột dạ, anh còn nghiêm khắc vỗ vàotrán của cô.

“A!” Cô ôm trán hô nhỏ, ngước mắt nhìn anh. “Tò mò là bản tính của con ngườimà!”

Không ổn, thiếu chút nữa đã quên người đàn ông này trưởng thành thì trưởngthành rồi, nhưng thùng dấm chua lại rất lớn, ở trước mặt anh đàm luận về ngườiđàn ông khác, cô có thể sẽ bị căng da ra mất.

“Là con lai giống anh, tuổi lại sai lệch không nhiều lắm... Nói không chừng,chính là anh đó!”

Thiệu Kỳ Á cố ý thử ám chỉ.

Dụ Bảo Đế cười hi hi duỗi tay ôm cổ anh, kéo anh tới gần hơn, nhích lại gầnmình.

“Mặc kệ anh là ai, dù sao anh cũng đều là của em.” Dứt lời, cô ngẩng đầu hônmôi của anh, sau đó dùng đôi mắt phát sáng lấp lánh nhìn anh.

Tuyên cáo của cô hoàn toàn biểu đạt tham muốn chiếm giữ, khiến cho Thiệu Kỳ Álộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Em nói cực kỳ đúng.” Mặc kệ anh là Thiệu Kỳ Á, hay là Archil Taylor, anh đềulà người đàn ông của Dụ Bảo Đế!

Cúi người lần nữa, anh che đi cái miệng nhỏ đầy mùi đàn hương, nhiệt tình khuấyđảo hô hấp của cô, dây dưa với cái lưỡi hồng nhạt của cô, không khí nhất thờitrở nên nóng bỏng như lửa.

Dụ Bảo Đế khẽ thốt ra tiếng rên rỉ, cảm giác bàn tay của anh qua lại vuốt vetrên đùi cô, cởi bỏ áo của cô, lộ ra da thịt trắng mịn, anh dùng ánh mắt mêluyến tán thưởng vuốt ve thân thể xinh xắn của cô, ánh mắt của anh khiến cho côtrở nên mẫn cảm lại hư không khát vọng.

Cô chủ động dâng lên đôi môi đỏ hồng, cởi bỏ nút áo anh, muốn anh cũng trầntrụi như cô, anh nâng bộ ngực cô lên, đầu ngón tay nghịch ngợm quay tròn ở đỉnhnúi của cô, đôi lúc lại gảy nhẹ, mang đến cho cô từng đợt điện lưu tê dại khókìm nén.

Nụ hôn của anh dao động đi xuống, môi hôn lên vành tai của cô, lấy lưỡi trêuchọc, căn nguyên dục vọng để tại nơi mềm mại giữa hai chân cô, vuốt ve nơi ướtát động tình.

“Ưm...” Cô ôm lấy anh, môi khẽ ghé vào lỗ tai anh rên rỉ, nũng nịu thở dốc rồingâm nga, giống như khúc nhạc gợi tình đánh thức ham muốn cuồng nhiệt trong cơthể.

Đôi môi mỏng nóng bỏng ghé thăm đỉnh núi, mút đến khi nó đứng thẳng đỏ tươi,lấy răng khẽ cắn rồi lại lấy lưỡi nhẹ vờn quanh, dòng điện mất hồn như ăn mòncác giác quan của cô, khiến cô kìm lòng không được cong thân thể mềm mại lên,ôm lấy anh, ưỡn mình tới phía trước đòi hỏi nhiều hơn.

Anh kéo khóa quần jean của cô, đưa tay vói vào tam giác ấm áp ẩm ướt kia, thămdò vào trong khe hở, đẩy ra cánh hoa mượt mà, tìm lấy nhụy châu thần bí, lấyđầu ngón tay trêu đùa, làm cho tình triều tràn ra, cũng khiến cô không chịu nổikhoái cảm mãnh liệt, tựa vào đầu vai anh khẽ rên rỉ nấc lên.

“Kỳ Á...” Cô bất lực khẽ gọi, khát vọng anh lấp đầy sự trống rỗng của cô.

Rút đi lớp quần áo cuối cùng của nhau, anh nâng cao mông của cô, lại cầm lấychính mình để cho cô ngồi xuống, từng tấc tiến vào trong cơ thể cô, thẳng đếnchỗ sâu trong con đường u tối, hai người không hẹn mà cùng bật ra tiếng thỏamãn sung sướng.

Anh vỗ vỗ mông cô, khàn giọng cổ vũ. “Hôm nay giao cho em quyền chủ đạo.”

“Em không biết...” Cô hờn dỗi, thử di chuyển vài cái, xấu hổ đến đỏ bừng cảkhuôn mặt, không dám nhìn anh.

“Em không biết, vậy để anh tới!” Anh cong khóe miệng, ôm chặt eo của cô, mộtlần lại một lần thẳng tiến chỗ sâu trong cô, dòng điện tê tê dại dại như chạytán loạn trong cơ thể hai ng­ười.

Cô dần dần thích ứng với chuyển động của anh, thân thể theo bản năng phối hợpvới anh, hai người ăn ý cùng tạo ra tiết tấu tuyệt vời, nghênh đón cao tràoxông đến.

Anh điên cuồng vì cô, cô vì sự mạnh mẽ của anh mà mê say, bọn họ tận tình ân áitrong cơn sóng kích tình, mãi đến khi cảm giác cơn lốc xoáy khổng lồ thần kỳcuốn cả hai vào, bọn họ mới cùng nhau leo lên đến thiên đường tình dục, cùnghưởng thụ cực hạn của hoan ái...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.