Đêm tối bọn họ trở lại nơi mà người ở đây chuẩn bị chỗ ngủ. Họ bắt buộc phải nằm trên những lớp rơm rạ hay là những tấm cao su ẩm ướt, vì dân nơi này nghèo, hầu như đều tự tay làm hết mọi thứ, mà bọn họ cũng chỉ làm vừa đủ.
Cả đám mấy chục người vừa bứt rứt vừa trằn trọc không ngủ được, phụ nữ ngồi tụm lại một chỗ vì sợ rắn rết len lỏi vào, còn đàn ông thì chen chúc nhau ngủ. Sự ẩm ướt từ phía dưới khiến sống lưng cô tê cứng, thậm chí dù có cố nhấm mắt đến cỡ nào cũng không thể thoát khỏi hàng đống thứ đang nhóc nhoi dưới người, có thể là kiến cũng có thể là thứ gì đó?
Hạ Diệp đứng dậy, lò mò đi kiếm một cái đèn, kết quả kiếm được rồi thì đèn lại hết pin. Cô nhăn mặt đi ra ngoài, không một bóng người, thế sự càng im lìm hơn.
Vạch áo lên xem xét những vết đốt nho nhỏ dưới lớp vải, cô dùng tay áp sát sau đó chà lên chúng. Kết quả mẫn đỏ đỏ lòm hiện lên, sự việc cho thấy cô thật sự đã bị đám kiến trong lớp rơm đó cắn.
"Đưa anh xem."
Nghe xong, cô giữ yên bàn tay đang kéo áo.
La Khả ngồi xuống, một chân chống đỡ dưới nền đất, lúc nào vẻ mặt anh hiện lên sự lo lắng. Sờ lên vết đỏ sau eo cô, anh khẽ trách móc, "Em nên chú ý một chút, ở chỗ này có rất nhiều thứ mà dưới thành phố kia không có."
Cũng phải, thành phố luôn xa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-toi-nuoi-em/2432452/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.