Lăng Duật cười giễu cợt, trực tiếp nhìn vào gương mặt của ông ta, "Nể mặt? Kể ra thì tôi cũng đã nể mặt chú Tần nên mới đến tận đây để mua sòng bạc với mức giá trên trời đó cho các người, các người còn muốn năm mươi năm mươi? Nếu ra thương trường mà cứ đem nể mặt đặt trên trán há phải tôi chắp hai tay quỳ xuống dâng tặng hay sao?"
Trên quan hệ, hai người Tần Vượng và ông nội anh, Lăng Đinh. Chỉ có thể gọi là bạn bình thường hay nói đơn giản là trên danh nghĩa đối tác, sao anh lại phải vì một lý do nể mặt mà mất đi một món lợi lớn như vậy?
Tần Tả tức xanh mặt, gân trên nguyệt thái dương giật mạnh, ông ta hằn giọng cay độc, "Nếu cậu đã có suy nghĩ như vậy thì hôm nay đừng hòng sống mà bước ra khỏi đây, có chết tôi cũng phải lôi nhà họ Lăng các người xuống. Người đâu!"
Vừa nghe thấy tiếng gọi của ông ta, đám người được sắp xếp sẵn ùa ra ngoài, giơ cao khẩu súng với tư thế nhắm bắn. Họ đều có bộ dáng bên ngoài y như nhau, chỉ là so với vệ sĩ của anh thì vóc dáng có một chút không bằng.
Hạ Diệp theo bản năng mà lùi ra sau một bước, trong lồng ngực phập phồng như kêu gào loạn xạ. Cô khẽ bất động, mấy giây sau mới liếc nhìn động tác của anh một cái, lúc này cô mới thật sự kích động.
Anh nhếch mép nở một nụ cười không rõ ràng, "Hôm nay, tôi phải báo cho Tần tổng ngài một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-toi-nuoi-em/2432388/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.