Nhạc Linh Nhiên ủ rũ ngồi trên bàn làm việc. Hai con người kia đúng là đang bóc lột sức lao động của cô mà!!
-" Tiểu bảo bối!!"- Trí Thiên từ đằng sau bước tới, khuôn mặt u ám hơn bao giờ hết
- "A!!"
Nhạc Linh Nhiên sợ hãi lùi ra sau. Hai người này họp nhanh vậy?
- "Tối qua em đã đi đâu?"- Trí Thiên hỏi cô dù đã biết rõ câu trả lời
- "Đi đâu kệ em, không cần anh quan tâm!!"- Nhạc Linh Nhiên hất cằm cãi lại
- "Em...."
- "Anh mà tiến tới một bước là từ nay về sau đừng có đụng vào em nữa"
Trí Thiên sợ hãi lùi lại. Không được đụng vào tiểu bảo bối thì đúng là một cực hình mà!!
- "Anh sai rồi!! Xin lỗi em"
Lần đầu tiên thấy anh trai hạ mình xin lỗi, Linh Nhiên cũng không có làm khó anh. Cô chu môi ra hôn vào má anh một cái
- "Tha lỗi cho anh đó!!"
- "Hai người diễn đủ chưa?"
Vương Thừa Ân nãy giờ đứng một bên chứng kiến cảnh " ân ân ái ái " của hai anh em nhà nọ thì vô cùng bực mình. Anh lên tiếng phá tan bầu không khí mờ ám đó. Và quả thật đã thành công hơn mong đợi, hai người họ lập tức dừng lại cảnh ân ái nhưng vẫn dính lấy nhau.
- "Hết việc rồi thì về đi!!"
Vương Thừa Ân lạnh lùng đuổi người. Cứ nghĩ tới việc hai người họ không có quan hệ ruột thịt gì là máu nóng trong người lại nổi lên.
- "Không cần cậu đuổi "- Nhạc Trí Thiên quay ra lườm anh rồi nhanh chóng dùng cái giọng ôn nhu nhất có thể để nói chuyện với cô - "Chiều anh sẽ tới đón em!!"
Nói rồi còn hôn vào má cô một cái. Vương Thừa Ân càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Anh đưa tay kéo cô lại phía mình rồi cất giọng lạnh
- "Cô còn việc đấy!! Vào đây"
Nói rồi kéo Linh Nhiên vào phòng đóng sầm cửa lại. Nhạc Trí Thiên bơ vơ đứng bên ngoài. Sao anh cứ có cảm giác thằng bạn mình bị chạm mạch ta? Hôm nay tính tình lại bất thường à?
---------
Nhạc Linh Nhiên bị Vương Thừa Ân kéo vào phòng làm việc. Đang ngơ ngác không hiểu gì thì anh đã đẩy cô vào tường. Khuôn mặt anh ghé sát vào đôi tai nhỏ bé kia.
- "Nhớ rõ, cô là người của tôi. Một khi đã vào công ty của tôi làm thì mọi thứ của cô sẽ thuộc về tôi!!"
Nhạc Linh Nhiên ngây thơ không hiểu ý của anh. Nhưng tại khó chịu quá nên ra sức gật đầu. Phải chăng vì vụ tai nạn đó nên đầu óc của cô có hơi bất bình thường? Học thì giỏi nhưng mấy chuyện kiểu này thì rất ngu.
Vương Thừa Ân hài lòng gật đầu. Nhưng thấy chưa thoả mãn, anh liền tiến tới cắn nhẹ vào vành tai của cô. Nhạc Linh Nhiên rùng mình ra sức đẩy anh ra nhưng làm sao mà đẩy được. Cô mà đẩy được anh thì thế giới này loạn rồi.
- "Mèo con, nhớ cho kĩ em là của tôi!!"
_________
Chương mình dùng để come back. Mình đã trở lại rồi đây. Haizzz, quả thật là sau hơn nửa năm con bé bỏ truyện thì bây giờ đột nhiên chả biết lấy cảm hứng từ đâu mà nó muốn viết tiếp. Thực sự là có nhiều bạn rất thất vọng về Diễn phải không? Mình đã không kiên nhẫn hoàn thành bộ truyện này mà. Nhưng chả hiểu sao sau khi đọc mấy bộ truyện ngôn tình gần đây như " Chọc tức vợ yêu " hai " Boss hung mãnh " và bây giờ đang chờ " Bẫy hôn nhân " đến dài cổ thì trong đầu tự dưng lại nghĩ tới " Bảo bối, tôi ghen rồi ". Thực sự mình cũng không chắc là mình có thể đảm bảo sẽ không bỏ truyện lần nữa nhưng Diễn sẽ cố hết sức vì độc giả thân yêu!!
Mấy bạn vẫn còn ủng hộ mình chứ? Nếu vân còn thì cmt cho mình biết nha!!