Cứ ngày qua ngày hai người họ vẫn thế. Mộc Trà thì vẫn đều đặn các chuyến bay, Mạnh Quân thì làm việc chỉ có điều anh càng ngày càng bận, sáng anh dậy lúc 7h để đến công ty, đêm đến 2h sáng mới đặt lưng xuống ngủ.
Từ lần anh nói trước với cô đến giờ cũng đã 2 tuần rồi họ không gặp nhau, mỗi ngày chỉ dành 10p gọi điện thoại cho nhau.
Mộc Trà mặc dù rất nhớ anh nhưng cũng rất thông cảm cho anh vì công việc.Cô cũng không muốn bản thân rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều nên cô đã đăng kí tăng giờ bay lên, chỉ có làm việc mới không nhớ đến mà thôi.
Những tuần đầu Mạnh Quân còn gọi điện, càng về sau cả tuần anh cũng chỉ gọi cho Mộc Trà được 3 cuộc nhưng cô vẫn an ủi bản thân rằng “xong việc mình và anh sẽ bù đắp lại”.
Hôm nay anh vẫn không gọi, thế nên 10h đêm Mộc Trà gọi điện cho anh, thấy anh nghe máy cô mừng không thôi. Nhưng sự vui mừng này chỉ trong chốc lát thì anh nói “Anh đang bận, anh sẽ gọi em sau” không để cô kịp nói, anh liền cúp máy.
Đứng trơ trọi giữa nhà nhìn chiếc điện thoại trên tay mà cô tủi thân. Nhưng rồi một lần nữa tự trấn an bản thân “vì công việc, không sao cả, phải thông cảm cho anh, không được ích kỉ” thế rồi cô không nghĩ nữa liền đi ngủ.
Tiếp tục một tuần nữa trôi qua, nguyên tuần này anh lại không gọi. Tối nay là thứ bảy, Mộc Trà nghĩ anh sẽ rảnh hơn liền cầm máy lên gọi, gọi 3 cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-tiep-vien-hang-khong-cua-chang-ceo/152342/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.