Hai người ngồi đối diện, cũng từ trong con mắt của đối phương thấy được một tia chân thật đáng tin cùng kiên định.
Bỗng dưng, Đoan Mộc Minh quay lưng lại, ở trong ánh mắt phẫn nộ của cô sải bước tiêu sái đi ra ngoài.
Nơi khúc quanh cầu thang, Trương Tiểu Ái đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn thấy biểu tình giận dỗi trên mặt anh, lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.
"Anh...... Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn chút đi." Lúc nhìn thấy anh, cô nói như vậy nói.
"Không cần, tôi còn có việc." Đoan Mộc Minh lạnh lùng nói, tầm mắt ngay một giây cũng không có dừng ở trên người của cô, trên mặt biểu tình bí hiểm.
"Cái kia...... Thực xin lỗi." Hít sâu một hơi, Trương Tiểu Ái gian nan nói ra một câu, đây tất cả đều là cô tự tìm, cho nên cô không trách bất luận kẻ nào.
Thân thể ngẩn ra, Đoan Mộc Minh dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía cô, biểu tình trên mặt là một loại nói không nên lời, giống như có một tia thương tiếc, cũng giống như có một tia áy náy.
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không trở về, nếu có chuyện gì..., hãy gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, anh sải bước bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của anh dần dần biến mất ở cuối tầm mắt, tất cả khí lực bình thường đều bị mất hết, theo thang lầu, Trương Tiểu Ái chậm rãi ngồi trên mặt đất, một hàng nước mắt vô thức chảy xuống trên má.
"Tiểu Ái"
Nhìn một màn này, Phương Mỹ Linh thì thào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-tong-giam-doc-co-mot-khong-hai-me-ho-do/3121606/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.