"Di?" Nhìn thấy sự xuất hiện của anh, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, "Anh còn chưa đi sao?"
"Em hi vọng anh đi sao?" Liếc xéo cô, ôm Hoả Thông, Đoan Mộc Minh ngồi xuống ở bên cạnh cô.
"Tôi nói rồi nơi này không chào đón anh."
Trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan cứ thế ăn cơm, người người đàn ông này đến đây ba ngày, thời gian ba ngày tuy rằng trên mặt cô vẫn cùng bình thường không khác, nhưng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của anh vẫn đang quấy cô đến tâm phiền ý loạn, nhiều khi, cô thậm chí có một loại xúc động muốn thét chói tai.
"Hỏa Hoan, anh đói bụng, cho anh cơm ăn." Nhìn cô không nháy mắt, Đoan Mộc Minh trực tiếp đem hai người đàn ông đối diện bỏ qua không nhìn tới, cũng không nhìn tới cặp mắt âm lệ kia của Hoả Tự.
"Không có cơm, muốn ăn đi khách sạn bên ngoài." Cũng không nhìn anh cái nào, Hỏa Hoan ồm nói, cảm thấy có tầm mắt nhìn soi mói, cả người có một loại cảm giác đặc biệt xấu.
"Phải không?" Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh đã nhìn bát bưng tới trước mặt cô, "Tôi ăn bát này tốt lắm."
"Đoan Mộc Minh, anh hơi quá đáng." Đem chiếc đũa hướng trên bàn để xuống thật mạnh, Hỏa Hoan mạnh mẽ đứng lên, chỉ anh nửa ngày, nhưng không có nói ra một câu đầy đủ.
"Chú, chú ăn bát của cháu đi, mẹ ghét nhất bị người ta tranh giành cơm ăn." Khi tầm mắt bọn hai người trên mặt tới tới lui lui nhìn tầm vài vòng, Hoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-tong-giam-doc-co-mot-khong-hai-me-ho-do/3121602/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.