"Miệng vết thương của anh không thành vấn đề sao?" Nhìn vết máu đã khô kia lông mày Hỏa Hoan nhíu lại, hẳn là sẽ rất đau đi?
Ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ hai cái, Đoan Mộc Minh chậm rãi lắc lắc đầu, "Không có việc gì, mấy ngày nữa thì khỏi thôi." Nói xong, anh hơi hơi nhắm hai mắt lại, cả người thoạt nhìn thực mệt mỏi.
Lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, Hỏa Hoan không nói nữa.
Bên ngoài, bóng đêm từng chút một bao phủ xuống, gió dần dần lớn, gợi lên nhánh cây cuồng dao động loạn bãi ở cửa sổ để lại từng đạo giương nanh múa vuốt.
Thời khắc này thời gian như ngưng trệ, nhìn gương mặt bình tĩnh kia, Hỏa Hoan thở dài đứng lên, vừa muốn cất bước, một bên cánh tay lại bị một lực kéo lại.
“Không cần đi, ở lại giúp tôi một chút.” Vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, Đoan Mộc Minh lẩm bẩm nói,ngũ quan tuấn tú thoạt nhìn có chút run rẩy.
Hỏa Hoan vừa quay đầu, nhìn anh ta, trên mặt mê hoặc càng sâu.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua rồi, thật lâu sau, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đứng lên, lôi kéo tay cô cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Trên đường trở về, ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng nhạc điếc tai nhức óc đang tra tấn màng nhĩ.
Dần dần, trên đường xe càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cũng đi vào trong nội thành, ánh đèn đủ mọi màu sắc, Hỏa Hoan thật dài thở ra một hơi.
"Hiện tại có thể nói đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-tong-giam-doc-co-mot-khong-hai-me-ho-do/3121526/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.