“Đưa anh ta đến đây đi” tại thư phòng truyền đến một già nua, trước bàn đọc sách, Đoan Mộc Minh đứng thẳng tắp, chính là trong ngày thường anh cà lơ phất phơ nhưng trong lúc này một chút biểu tình đều không có.
“Không có khẳ năng, trừ khi tôi chết.” Đoan Mộc Minh nói như đinh chém sắt, cúi tại bên người hai tay gắt gao nắm chặt để bên người.
“Làm càn, dù cho thế nào thì nó cũng là em trai con, con một chút cũng không niệm tình cảm anh em này sao?” Vừa dứt lời lại truyền đến một tràng kho kịch liệt.
“Tình cảm anh em?” Vẻ mặt Đoan Mộc Minh vô cùng trào phúng nở nụ cười,” Những lời này từ trong miệng ông phát ra ông có thấy thật buồn cười không? Nếu tôi nhớ không lầm, ông từ nhỏ đã dạy chúng tôi, nhân chỉ phân hữu dùng, nhân hòa vô dụng nhân, nếu đối với tôi mà nói, tên đó chính là người vô dụng, cho nên tôi là gì mà dẫn cậu ta trở về?”
“Mày…..”
Trong không gian rộng lớn như vậy nhất thời tất cả đều yên lặng, rất lâu sau đó, âm thanh già nua lại vang lên, chính là lần này âm thanh như có chút bất đắc dĩ, “Quên đi, con đi xuống trước đi.”
Nhìn cũng chưa từng nhìn liếc qua một cái, Đoan Mộc Minh xoay người kép cửa đi ra ngoài.
“Thằng bé này, có phải khi nào ta chết con mới trở về ngôi nhà này phải không?” Người phụ nữ phong thái yểu điệu bất đắc dĩ nhìn anh, kéo tay anh ngồi xuống sô pha, “ Con trai, về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-tong-giam-doc-co-mot-khong-hai-me-ho-do/3121487/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.