Chiếc xe dừng lại giữa sân trường. Thật không hổ danh là trường chuyên giành cho con các nhà tài phiệt. Nhìn bãi xe là đủbiết nhưng nổi trội hơn cả vẫn là chiếc xe ngoại đắt tiền của hắn.
Hàn phong xuốnng xe, từ tối hôm qua cho đến bữa sáng vàbây giờ , thằng bé không hề nói một câu gì. Chỉ như thế, imlặng tựa tản băng cũng đủ khiến thiên thấy không ổn một chútnào
- con không sao chứ lâm hàn phong không nói gì, chỉ cầm taythiên và lôi đi vào một nơi đông đúc đầy những con người xa lạmà hắn không biết hoặc biết mà lười nhác không chịu ghi vàobộ nhớ của mình chợt. Phong rời tay thiên.
Để hắn giữa mộtbiển người khác lạ. Hắn nhìn quanh, khó hiểu với những biểutình của con trai. Sân trường được trang trí giống như một lễhội. Lẽ hội mà hắn chưa bao giờ đến và cho đến khi cậu nghethoang thoảng qua một vài tiếng cười nói về hôm nay.
Lễ hội gia đình. Cậu chưa từng nghĩ tới. Con trai của hắn muốn gia đìnhđến đây, muốn một tay nắm tay ba một tay nắm tay mẹ như bao đứatrẻ khác gần năm năm trời. Đến con cậu sinh ra vào ngày thángnăm nào, tiếng khóc ra sao, tiếng nói đầu tiên là ba hay mẹ .
Bước đi đầu tiên như thế nào, ai đã nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấy. Cậu cũng đâu biết lâm hàn phong đã hỏi cô về ba trong cái nhìn đố kỵ được ba bế bồng, đưa đi chơi. Cậu nhìn quanh tất cả đều là một gia đình chỉ trừ con trai cậu. Lòng hắn quặn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-anh-nho-em/1936527/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.