- Sao mồ hôi em lại ra nhiều như vậy chứ ! - Cậu đưa tay định lau đi nhưng
- Đâu có chứ - Nhi vội lau sạch . Cô giống như đang có giấu diếm cái gì đó
- Em bị ốm sao ? Lại đây nào ! - Cậu luôn giang rộng vòng tayvới nó . Làm nào hay thận chí là khi nào cũng vậy . Vòng taycậu luôn ấm áp và vững chắc . Tại sao khi nào cũng là nghĩđến nó trước . Đã bao giờ cậu thử nằm trong vòng tay nhỏ bécủa nó chưa ? Dù nó có lẽ chưa đủ ấm áp và an toàn như vòngtay cậu ???
- Ốm ? ! Tại sao anh lại như vậy chứ ! Lúc nào cũng chỉ biết quan tâm . Tại sao ? Tại sao lại khôngtự lo cho bản thân mình chứ - Nhi gắt lên
- Anh . . . . - Thiên không thể nói hết câu . Giọng cậu nghẹn lại . Người con gái trước mắt đang lo lắng cho cậu . Lòng cậu rất vui .
- Anh ! Anh ! Gì chứ ? Lúc nào cũng vậy ? Tại sao lại khôngnói chứ ! Ghét . Anh đáng ghét ! - cô đánh vào người cậu .Những cú đánh như mèo cào rõ như không muốn làm Thiên đau
- Anh xin lỗi ! - Thiên giữ lấy tay nó
- Anh không có lỗi là em sai mà - nước mắt không biết tự bao giờ đã trực trào
- Tại sao lại là em sai chứ ! Em đâu có lỗi - Thiên kéo nó vào lòng mình
Cô lắc đầu ngầy ngậy , nước mắt cứ tuôn ra ngày một nhiều hơn .
- Tại em làm anh phải chịu lạnh ! Làm anh bị ướt ! Không choanh đắp chăn lúc ở trong lều nữa ! Hồi sáng anh lại còn phảitắm sau nữa . Tất cả là tại em ? Tại em mà ! Anh không được tha thứ cho em !
- Không sao mà ! Anh thật sự là không sao ? Không phải là lỗi của em - hắn vuốt nhẹ tóc nó
- Anh lúc nào cũng như vậy ! - nó dụi sau vào ngực Thiên
- Không - Nhi nhanh chóng phủ nhận . Cô biết Thiên sẽ chẳng baogiờ giận hay gây thù oán với cô . Và không khéo bây giờ cô lạiđánh cậu tơi bời rồi đuổi cậu ra khỏi nhà thì cũng như vậy .Để xem , cậu rộng lượng biết bao . Không như nó , lần bị ngãhành hạ cậu đến như vậy . Nó có phải quân tử không . Mà nócũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa . Nghĩ lại , nóthật sự thấy ghét bản thân
- Anh có cần thêm gối không ? - sau những suy nghĩ về sự quá đáng của bản thân , côlên tiếng . Ít ra cô cũng nên quan tâm đến Thiên nhiều như cậuquan tâm đến cô dù rằng khó có thể sáng nổi . Bởi cô biết hayđang từng ngày hiểu được trái tim mình . Trái tim cô thuộc vềmột người mất rồi . Nó không còn là của cô nữa . Nó không nghe theo lời cô
- Chắc anh cần . Cái giường này không giống giường ở nhà hay khách sạn đâu . Nó khó nằm nên anh cốchịu nhé - cô nâng đầu Thiên lên , kê vào đó thêm chiếc gối cònlại và duy nhất cho cậu . Cô nhìn Thiên và đã nghĩ hắn khôngthoải mãi với tư thế như vậy . Hình như cô đã đúng
- Còn em ? - Thiên hỏi khi cậu nhận thấy chẳng còn cái gối nào nữa cho nó
- Không sao đâu - nó xua tay rồi kéo tắm chăn đắp lên người cậu - Anh đắp chăn vào đi . Anh đang ốm mà ! Em không cần đâu . Em lấychiếc áo khoác của anh cũng không sao mà ? - cô chỉ tay rồiđứng dậy với ý định lấy chiếc áo khoác . Nhưng . Một bàn tayđã níu lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình . Thiên đã đỡ hơnrất nhiều mà đúng hơn đối với cậu nó chẳng là gì cả . Quábất ngờ . Không hề chóng cự . Cô mặc đà cho hắn lôi vào lòngôm ấp . Cô rất thích như vậy . Cái cảm giác đó làm cô quên hết mọi thứ . Cô chỉ còn biết đến mùi hương nam tính trên cơ thể . Thật ấm áp và an toàn
- Ai cho em tự ý như vậychứ ? Anh không sao nên em cũng không cần tự dằn vặt bản thânmình như vậy - Thiên hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại
- Anh . . . . - Sao ? Em không tin anh - Thiên ngờ vực
Chợt . Nó xoay người và ôm lấy Thiên . Lại một lần nữa . Trong vòng tay cậu . Cô lại khóa ướt chiếc cao sơ mi tiên một lần
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy . Giá mà anh ích kỷ nhưem . Anh sẽ đắp chăn một mình , sẽ hàng hạ em như em đã làmvới anh có phải hơn không . Ít ra em còn thấy thoải mãi hơn lànhư vậy . Anh trách móc em hay gì cũng được . Đừng lúc nàocũng cưng chiều em , em sợ . Sợ mình sẽ ngày càng quá đáng hơn và . . . . Và . . . . Anh sẽ ghét em ? Anh ghét em thì sao - nónói trong tiếng nấc . Trong sự thật của trái tim . Sự thật của tình yêu
- Anh sẽ không ghét em . Không bao giờ . Bây giờ cũng vậy , sau này cũng vậy , mãi mãi sẽ vậy !
- Làm sao anh có thể khẳng định như thế ?
- Anh thề . Em không tin anh
- Không - Đừng khóc nữa . Anh không thích một chứ nào em khóc - Thiên chẳng biết phải dỗ giành nó như thế nào . Căn bản làchỉ biết vỗ nhẹ vào lưng . Ít nhất là trong hoàn cảnh này .Không như lúc trước , cậu toàn đe dọa nó . Cậu chợt nghĩ ra -Cứ khóc đi ! Khóc sẽ quên hết nỗi buồn ! - một câu nói mà cậu nghe được thoáng qua trong phim
- Hả ??? - nó ngạc nhiên nhìn Thiên . Ánh mắt to tròn còn long lanh nước .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]