Sáng hôm sau Cốc . Cốc . Cốc . Tiếng gõ cửa vang đều . Cảhai cùng nhíu mày khó chịu vì sự quấy rối vào buổi sáng .Nhi dụi sâu vào trong chăn như muốn tuyên bố với Thiên rằng côkhông muốn dậy . Thiên buộc phải ra tay . Cánh của vừa hé thìcái bản mặt của Minh Vũ như được Zoom lên cộng với chất giọngoanh vàng
- Dậy nhanh lên ! Thu gom đồ đạc nữa , tụi này chờ dưới đại sảnh
Thiên bước vào , ngồi xuống bên giường cậu khẽ vỗ vào người nó
- Vợ ! Dậy đi
- Không ! Để cho em yên - nó giữ chặt lấy chăn hơn
- Dậy để còn thu dọn đồ
- Không buồn ngủ lắm ! Anh tự thu dọn đi
- Vợ . Cuối cùng em có chịu dậy hay không ?
- Không
- Không được hối hận đâu đấy ?
- Được rồi . Thì dậy - nó bật dậy , mắt vẫn nhắm .
Cái điệu bộ ngái ngủ thật dễ thương . Nhìn là muốn hôn chụt một cái . Thiên ôm nó vào lòng chiều nịnh
- Dậy dọn đồ rồi lát nữa trên xe em ngủ cũng được
- Không ! Không muốn một chút nào ! Ngủ trên xe khó chịu lắm
- Ai cho em ngủ trên xe chứ ! Vợ anh thì phải ngủ trong lòng anh
- Không . Cho em ngủ thêm 10 p' ! Không 30 p' ! Không 1 tiếng ! Không 2 tiếng nữa thôi
- Bảo bối ! Cuối cùng em có chịu dậy hay không ? - Thiên lạnh giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-thien-tai-anh-nho-em/1936466/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.