Bước nhanh ra khỏi thư phòng, ông Phan giữ một nữ giúp việc đang đi ngang qua, giọng điệu mang vẻ kích động “Trần đại thiếu gia vẫn ở trong phòng của tiểu thư?”
“Dạ ông chủ, Trần đại thiếu gia từ khi đi làm về vẫn ở trong đó cho đến bây giờ vẫn chưa ra” nói xong, được sự đồng ý của ông Phan, nữ giúp việc cung kính cúi người một cái rồi đi làm nốt công việc của cô. Ông Phan lẳng lặng đi đến căn phòng lâu nay ông không đến. Cầm nắm cửa hồi lâu, cuối cùng ông thở mạnh một cái, mở cửa đi vào. Căn phòng này vẫn như trước, không hề thay đổi chút gì. Nó làm ông cảm giác con gái của ông như đang đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, răm bữa nửa tháng nó sẽ mở cánh cửa này ra, cười với ông chào buổi sáng.
Đảo mắt quanh căn phòng, cuối cùng ánh mắt của ông dừng lại ở người đàn ông đang nằm trên giường, khuôn mặt úp vào chiếc gối như đang tìm kiếm hơi thở mà anh mong nhớ. Thở dài, ông đến bên giường, nằm xuống khoảng trống bên kia chiếc giường, giọng điệu mang theo vài phần thưởng thức vài phần dò hỏi “Cậu thật sự yêu con gái tôi như vậy sao?”
Hồi lâu sau, không nghe thấy câu trả lời, ông tưởng như bản thân bị ném một trái bơ thì giọng nói trầm trầm mang theo nét cô đơn vang lên “Năm tám tuổi, lần đầu con gặp Trâm Anh, con đã có cảm tình với cô ấy. Lúc đó con nghĩ muốn lẳng lặng bảo vệ bên cạnh cô ấy, đợi cô ấy lớn lên, con sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-sat-thu-cua-tong-giam-doc-ba-dao/553918/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.