Khi ông Phan đi vệ sinh về, Trâm Anh đã ngủ thiếp đi mất rồi. Ông lắc đầu cười. Con gái ông thật là, như vậy mà cũng ngủ được. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên, tuổi bằng ông Phan, đến cung kính nói “Ông chủ, đã mua được vé”
“Khi nào thì khởi hành?” ông Phan không nhìn người đàn ông kia, chỉ nhìn cô bé đang ngủ gục trên vai Ngọc Diệp.
“Vâng, là chuyến bay lúc ba giờ” Thụ Nhân, người đàn ông đó cung kính đáp.
“Bây giờ hai rưỡi rồi, chúng ta lên máy bay ngồi đi” ông Phan nói xong bước đến bên cạnh Trâm Anh, ra dấu im lặng với Ngọc Diệp và Nghi Dung, cúi người xuống bế Trâm Anh vào lòng. Ông làm rất cẩn thận, tránh làm cho cô bé tỉnh dậy. Rồi ông đi theo Thụ Nhân đến nơi xoát vé. Ngọc Diệp và Nghi Dung chạy theo phía sau.
Lúc này Quế Chi đang nghe nhạc. Đột nhiên nhỏ cảm thấy như có thứ gì quan trọng đang rời xa nhỏ. Bỏ tai nghe ra, nhỏ quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì hết. Nhỏ tự vỗ vào má mình nói “Haizzzzz…sao lại bị ảo giác chứ”
“Nè cô bé, đang nhìn gì đó? Hay là lâu quá không thấy anh quay lại nên nhớ rồi” Bảo Kiệt trêu chọc nhỏ.
“Ảo tưởng” Quế Chi trừng mắt
“Ê, A Kiệt nhân lúc hai ông bà già này không có ở đây, định bắt cóc con gái chúng tôi hả” bà Đặng khoác tay chồng, cầm túi đựng nước đến.
“Chú với cô lại nghĩ xấu cho con rồi” Bảo Kiệt trả lời bà Đặng, xong quay sang nói với nhỏ: “à, chuyến bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-sat-thu-cua-tong-giam-doc-ba-dao/263951/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.