Tối đến Lãnh Ngạo trở về Nam Cung Viên. Khi bước vào phòng khách Lãnh Ngạo vẫn như mọi khi chào hỏi hai ông cụ.
" Ông nội, Ông nội Doãn con về rồi. "
Hôm nay khác với mọi lần, hai ông cụ không còn niềm nở chào đón anh nữa, mà thay vào đó là ánh mắt hình viên đạn, Lãnh Ngạo tự hỏi trong lòng rằng mình có làm gì đắc tội với hai ông hay không?
Bác Phúc thấy anh đã về thì từ trong bếp đi ra đỡ lấy áo khoác cho anh.
Lãnh Ngạo : " Bác Phúc, sao nhà lại yên tĩnh như vậy? Ba nuôi đâu? Băng Tâm đâu.? "
" Lâm lão gia thì ở trên phòng. Còn… còn thiếu phu nhân…Cô ấy… "
Thấy bác Phúc cứ ấp úng Lãnh Ngạo lo lắng quát :
" Băng Tâm thế nào? "
" Mày còn dám to tiếng à? Đó không phải là lỗi của mày sao? Lãnh Ngạo ơi Lãnh Ngạo mày đã làm gì con bé để nó tức giận bỏ đi hả? " Nam Cung lão tức giận quát. Khi thấy đứa cháu dâu mà ông yêu quý bỏ đi ông đã đoán được người khiến con bé giận không ai khác chính là tên tiểu quỷ này.
Lãnh Ngạo sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại : " Ông nội nói gì vậy? Bỏ đi? Cô ấy đi đâu. ? ‘’
Nam Cung lão : " Phải. Mày không nghe nhầm đâu. Con bé thực sự bỏ đi rồi. Mày đã làm gì nó hả? Nếu mày khẽ đưa được Linh Nhi về thì mày đừng mong ông sẽ nhận đứa cháu như mày. " Lãnh Ngạo không còn nghe được những gì mà Nam Cung lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-sat-thu-cua-thien-long-lao-dai/1202266/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.