Hai ông cháu Băng Tâm cứ như vậy như nhìn nhau, Doãn lão vẫn chưa thể tin đây là sự thật, đứa cháu ông tìm kiếm bao năm mà không có một chút tin tức , nay lại xuất hiện trước mắt ông một cách kỳ diệu. Ánh mắt, luôn đặt trên người cô, Băng Tâm thấy thấy vậy cười hỏi :
" Ông nội, nội làm gì cứ nhìn con mãi như vậy, nội không chán sao? " Doãn lão nghe vậy lắc đầu liên tục :
" Không chán, không chán. Cho dù đây chỉ là mơ ông được nhìn con như thế này cũng mãn nguyện rồi. Cháu gái của ông về thật rồi!!!, Vậy là từ nay ông sẽ không phải đau lòng nhìn người ta có ông có cháu, còn ông thì chỉ có một mình nữa rồi. Đúng không con? "
Băng Tâm : " Dạ đúng. Từ nay con sẽ chăm sóc cho ông, sẽ ở cạnh ông, không để ông một mình nữa đâu. " Doãn lão mỉm cười nhìn cô, nếu đây là mơ ông nguyện không tỉnh dậy, mãi mãi chìm trong mộng cảnh này. "
" À? phải rồi Linh Nhi, hôm nay Tiểu Ngạo có ôm một cô gái về, nghe nói cô gái ấy bị thương, chẳng nhẽ cô gái đó là con? Con bị thương ở đâu à? mau để ông xem.! Còn nữa cô bé Trình Lạc nói cô gái ấy tên là Doãn Băng Tâm. Chuyện này lại là thế nào? " Vừa nói Doãn lão vừa cuống quýt lên nhìn cô đầy lo lắng.
Băng Tâm : " Ông nội con không có sao hết rất khỏe mạnh, ông đừng có lo cho con. "
" Con tuyệt đối không được dấu đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-sat-thu-cua-thien-long-lao-dai/1202224/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.