Sâng hôm sau,Lâm Như dậy từ lúc 6 giờ. Cô vệ sinh cá nhân sau đó xuống nhà ăn sáng cùng bố mẹ. Hôm nay chính là ngày cô rời khỏi nước để đến Paris làm biệc. Ăn xong cô tạm biệt bố mẹ,ôm chầm lấy họ,bà Lâm thì khóc nức nở không muốn rời xa con. Bà cẩn thận dặn dò Lâm Như qua bên đấy phải giữ gìn sức khoẻ,ăn uống đầy đủ,làm việc mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi. Cô tạm biệt bố mẹ sau đó rời đi. Bố mẹ cô không thể đến sân bay bây giờ để tiễn cô được vì ở đó đang có rất nhiều phóng viên,nhà báo quay phim chụp hình rất lộn xộn.
Cô mới ra đến cổng đã thấy một chiếc xe ô tô chờ sẵn. Từ bên trong bước ra là Lăng Quân,anh ta lần này cũng sẽ cùng cô đến Paris cùng nhau hợp tác làm ăn. Lăng Quân thấy mở cửa xe cho cô rồi vào chỗ ngồi của mình,hành lí đã được quản lí thu xếp trước đó rồi nên không phải lo.
Tài xế lái xe rời đi. Hai người Lăng Quân và Lâm Như ngồi ở hàng ghế sau. Cô sụt sịt lấy tay lau đi dòng nước mắt chảy lăn trên má. Lăng Quân dịu dàng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay thêu hình hoa sen rồi đưa cho cô.
- "Em lau đi!"
Cô nhận lấy chiếc khăn trên tay Lăng Quân. -"Cảm ơn anh!"
Cô nhẹ nhàng đưa tấm khăn lên lau đi hàng nước mắt,khoé mắt cô đỏ hoe,vẻ mặt buồn rầu. Lăng Quân liền vỗ vào vai,động viên cô: -"Anh biết rời xa nhà trong sáu năm khiến em rất buồn nhưng vì tiền đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/933145/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.