Cô kéo tay hắn đi ra khỏi toà án. Âu Diệc Phong thẫn thờ nhìn Lâm Như,bàn tay cô nắm chặt lấy tay hắn. Hắn cứ nghĩ rằng vào ngày hôm trước mình nói có câu nặng lời khó nghe nên đã làm cô tức giận. Thế mà hôm nay nhờ có sự xuất hiện của cô mà hắn cũng phần nào thoát khỏi nạn án.
Vì để thuận tiện và nhanh chóng để tìm ra chứng cứ nên tạm thời Âu Diệc Phong sẽ được thả ra nhưng kèm theo đó sẽ bị giám sát bởi cấp trên,đề phòng hắn ta chạy trốn hay có bất kì hành vi nào gây rối.
Lâm Như đang ngồi ở trong phòng làm việc của hắn,rảnh rỗi chút nên lấy thanh sô cô la ở trong túi ra nhấm nháp. Mùi vị vẫn ngon như ngày nào. Âu Diệc Phong ngồi đối diện trước mặt cô,đầu hắn cứ cúi xuống,chẳng biết nên lựa lời gì nói để tránh gây hiểu lầm và làm Lâm Như tức giận. Trước giờ hắn chẳng giỏi việc ăn nói là bao,giao tiếp với người ngoài thì cũng chỉ nói được vài câu ngắn ngủn hoặc là im lặng như chưa nghe thấy gì.
- "Tôi...cảm ơn!"
- "Hở? À ừ!"
Hắn lắp bắp nói câu cảm ơn nhưng đầu vẫn cứ cúi xuống,cảm ơn mà cứ cúi đầu thế này thì ai mà hiểu được thành ý đây,đàn ông bây giờ nhạt nhẽo và đần độn đến mức này luôn à?
- "Xin lỗi..."
- "Vì điều gì?"
- "...Hôm trước tôi có chút nặng lời..."
- "Thật ra thì lúc mới nghe anh nói mấy lời đấy thì tôi cũng có chút tức giận nhưng giờ thì không còn nữa rồi,tôi giờ chẳng để tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/933137/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.