Cô có phần hoảng sợ liền lùi ra phía sau,giơ thanh củi trước ngực để tự vệ. Tên kia hùng hổ xông đến chỗ cô,định giơ tay lên đấm cô một cái thì đã bị một âm thanh làm cho hoảng hốt. Tiếng xe cảnh sát đã đến!-"Giơ hai tay lên!"
Một giọng nói trầm trầm xen lẫn trong tiếng còi xe cảnh sát. Tên đàn ông kia quay đầu lại thì thấy một người mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh,toát ra thở lành lạnh,chĩa thẳng cây súng vào đầu hắn ta.
- "Âu Diệc Phong!"
Lâm Như lúc nãy có phần hoàng hốt nhưng nghe thấy tiếng xe cảnh sát cũng bớt phần nào. Không biết sao thấy Âu Diệc Phong ở đây khiến cô cảm thấy an toàn hơn,như gặp vị cứu tinh vậy! Bình thường gặp là chỉ muốn cãi nhau với hắn một trận!
Hắn liếc nhìn cô một cái,không nói gì. Đại uý Trần lúc này đi vào,lấy hai chiếc còng số tám còng tay hai gã kia lại đưa về đồn cảnh sát. Cô mau chóng bình tĩnh trở lại,cởi trói cho cậu bé.
Đại uý Trần thấy cô liền chạy lại hỏi thăm.
- "Lâm tiểu thư sao cô lại ở đây?"
Lâm Như quay đầu qua nhìn,đáp: -"À,tôi chỉ giúp mẹ của thằng bé đi tìm nó thôi!"
- "Cô có bị thương ở đâu không?"
- "Không,không có!"
- "Ơn trời! May mà cô không sao! Vậy tôi sẽ đưa thằng bé này về với mẹ của nó,chắc mẹ nó đang trông lắm đây!"-"Vậy anh đi đi!"
Trần Đại uý sau đó đưa thằng bé đi. Âu Diệc Phong bây giờ nhìn chằm chằm mãi vào cô khiến cô có phần thấy hơi khó chịu.-"Sao mà anh cứ nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/242074/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.