Nói chuyện được một lúc thì họ nhận được lệnh tâp trung,đã đến giờ luyện tập. Các cô gái đưa cho cô một bộ đồ quân nhân màu xanh lá sẫm. Cô nhẹ nhàng cầm lấy rồi đi thay đồ. Cô mặc vào thì nhìn có vẻ hơi rộng nhưng cũng không đến nỗi là quá luộm thuộm. Một người có vóc dáng đẹp như cô dù mặc kiểu cách gì cũng không sợ bị dìm. 
Xong xuôi,các cô gái cùng nhau đi ra ngoài tập trung ở sân lớn. Lâm Như được sắp xếp vào tiểu đoàn 3 của quân khu 1. Chỉ huy ra lệnh họ xếp lại hàng lối ngay ngắn,đội hình sẵn sàng để bắt đầu buổi tập luyện hôm nay. Đội hình đã xong, đầu tiên họ chạy khởi động quanh sân,nam 13 vòng, nữ 10 vòng nhưng riêng cô chạy 15 vòng. Bộ cô không phải là nữ à? 
Đối với những quân nhân ở đây đã lâu thì đối với họ chạy như thế này là chuyện bình thường vào mỗi buổi sáng. Nhưng đối với cô thì đây cứ như là bóc lột sức lao động của người khác vậy. Huống hồ cái sân này nó rộng cứ như là sân đá bóng vậy thậm chí có khi còn lớn hơn. Cứ cái đà này không chừng cô sẽ sụt cân mất! 
Mới chạy được có 3 vòng cô đã kiệt sức lực,bất giác trở nên đau bụng. Lâm Như cố gắng chạy tiếp,đến vòng thứ 10 cô không chạy nổi nữa liền dừng lại, trực tiếp đi ra khỏi đội hình,thở dốc. 
Người chỉ huy thấy cô không chạy mà đi ra khỏi ngay lập tức quát lớn: -"Này đồng chí kia,có tiếp tục chạy hay không hả? Đồng chí nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-phong-cach-thich-treu-choc-thuong-tuong/242065/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.