Sáng sớm, Bạch Cửu Ngôn lủi thủi dưới bếp pha cafe cho anh. Hôm qua anh uống cafe mình pha, có lẽ hôm nay anh cũng sẽ uống nữa nhỉ?
Dạ Minh Hàn từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng kia của anh vẫn không thay đổi, trên người khoác bộ vest màu đen được đặt may tỉ mỉ, nó khoác trên người anh như bật lên thêm khí chất cho Dạ Minh Hàn.
Anh ngồi xuống ghế thưởng thức tách cafe kia. Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn cứ loay hoay trong bếp cũng chẳng biết cô làm cái gì ở đó, anh lên tiếng hỏi.
- Cô không ăn sáng à?
Nghe giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Bạch Cửu Ngôn hơi giật mình một chút, cô quay lại đáp.
- Tôi thường không có thói quen ăn sáng.
- Cô không biết bữa sáng rất quan trọng sao?
Bạch Cửu Ngôn ngập ngừng cúi đầu, dáng vẻ cô rụt rè nhút nhát không biết đáp lại thế nào nữa.
Dạ Minh Hàn quay qua cầm tách cafe lên uống một ngụm.
- Sao này cô phải ăn sáng, để mẹ tôi biết được lại tưởng tôi ngược đãi bỏ đói cô.
Nói rồi anh đứng lên, chỉnh lại áo khoác rồi đi ra ngoài.
Bạch Cửu Ngôn hơi ngẩn đầu nhìn theo bóng lưng anh.
Thời gian trước cô bị đối xử rất tệ nên ăn uống chẳng ra hồn, thậm chí còn không được ăn nữa. Bây giờ thì khác rồi, chí ít trong khoảng thời gian một năm này cô phải sống cuộc sống với danh nghĩa là Dạ thiếu phu nhân, Dạ Minh Hàn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676602/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.