Nhìn bàn ăn được bày ra trên bàn, Bạch Cửu Ngôn vô cùng vui vẻ, hình như rất lâu rồi cô mới cảm nhận được cái cảm giác ăn cơm ấm cúng cùng gia đình này.
- Minh Hàn chưa tới nữa sao?
Trần Uyên vừa sắp xếp đồ ăn vừa hỏi Dạ Vũ.
- Anh đã gọi rồi, nó nghe máy nhưng không trả lời. Haizzz...chúng ta cứ mặc kệ nó đi.
Dạ Vũ bất lực lắc đầu. Cái thằng con trai này của ông tính tình khó khăn không biết là giống ai nữa, sẽ không biết vị cao nhân nào trong tương lai có thể khiến nó thay đổi được.
- Vậy chúng ta ăn thôi, không cần chờ nó nữa.
Trần Uyên cũng lắc đầu chán chê với đứa con của mình.
Cả ba người ngồi vào bàn, Bạch Cửu Ngôn cung kính mời ông và bà dùng cơm.
"Cộp...cộp...."
Có tiếng bước chân đi vào đây, tất cả mọi người đều chú ý tới.
Là Dạ Minh Hàn, anh đến thật sao? Bạch Cửu Ngôn ngạc nhiên.
Anh liếc nhìn Bạch Cửu Ngôn rồi bước tới kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống.
- Mẹ còn tưởng con sẽ không đến chứ.
Trần Uyên mỉm cười nhưng thái độ của bà rõ ràng là đang chỉ trích anh.
- Chỉ tiện đường nên con ghé thôi.
Anh lạnh lùng nói. Bát đũa cũng đã chuẩn bị sẵn, Dạ Minh Hàn trực tiếp cầm đũa lên rồi ăn.
Câu nói đó của anh khiến cho Trần Uyên khó chịu, bà lườm anh.
- Con với chả cái! Tiện đường con mới ghé sao? Ý con là nếu không tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676599/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.