Sáng hôm sau.
Dạ Minh Hàn vừa thức dậy thì đã được cô chuẩn bị cho một bữa sáng đủ dinh dưỡng và hợp lý để mau khỏe.
Thấy anh hôm nay ở phòng làm việc chứ không đi đến công ty, là do sức khỏe anh vẫn không tốt hay sao?
- Bạch Cửu Ngôn.
Dạ Minh Hàn đứng trên lầu gọi.
Cô đang suy tư thì bị anh làm cho giật mình. Bạch Cửu Ngôn ngước mắt lên nhìn anh đứng ở trên lầu ý hỏi có gì sao?
- Pha cho tôi một tách cafe đem lên đây.
Bạch Cửu Ngôn gật đầu.
Nói rồi anh quay trở lại phòng làm việc.
Cô đứng loay hoay tìm cái cốc một hồi. Cầm cái cốc trên tay, Bạch Cửu Ngôn nhìn nó chằm chằm.
Anh đang bị bệnh mà, không nên uống cafe đâu.
Bạch Cửu Ngôn lại nhìn mẻ bánh quy mình mới làm xong trong lò, cô nảy ra một suy nghĩ.
Một lúc sau, ở phòng làm việc của anh.
Dạ Minh Hàn nhìn cốc nước ấm và đĩa bánh quy, anh khó hiểu nhìn cô.
- Tôi bảo cô pha cafe mà?
- Anh đang bệnh, đừng uống cafe...Nếu như anh thấy uống nước ấm không sẽ nhạt nhẽo thì có thể ăn thử bánh tôi làm.
Nhìn vẻ mặt không vui kia của anh, Bạch Cửu Ngôn sợ anh sẽ mắng mình, cô hơi cúi đầu xuống, hai tay níu lấy vạt áo.
Dạ Minh Hàn im lặng.
Cái cô này thật sự rụt rè nhút nhát đến vậy sao? Sao cứ lo lắng như thế mỗi khi tự ý làm việc theo ý mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676584/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.